Chương 495: Thiên Hỏa Sơn
Ánh mắt Lâm Phong nhìn hỏa dương cổ thụ vài lần, trừ vô số hỏa diệp ra thì còn có một hỏa cầu lơ lững trên cành.
- Sao lại chưa chín nhỉ ?
Hỏa cầu trên cao là linh quả của hỏa dương cổ thụ, nhìn vào màu sắc thì ít nhất phải còn hơn trăm năm nữa mới hoàn toàn thành thục.
Lâm Phong đứng nhìn gốc cổ thụ một lúc, sau khi lảm nhảm vài câu thì hắn quay trở lại lối mòn, tiếp tục hành trình l·ên đ·ỉnh.
Nữa ngày trôi qua, Lâm Phong lang thang bên trong sơn lâm, xung quanh là đại thụ to lớn, dù không biết bản thân ở nơi nào nhưng hắn biết đã đi đúng đường.
Càng lên cao thì hỏa vụ nơi này càng nồng đậm, lúc này tầm nhìn của Lâm Phong chỉ còn lại bảy phần so với lúc đầu.
- Không biết trên kia như thế nào, có thấy đường đi hay không ?
Ba ngày lặng lẽ trôi qua, Thiên Hỏa Sơn vẫn chìm trong hỏa vụ, không gian tĩnh lặng như chưa từng có người tiến vào.
Nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy được vài nơi có linh khí b·ạo đ·ộng, hỏa khí xoáy thành vòng như bị thứ gì đó thôn phệ.
Bên dưới gốc đại thụ, Lâm Phong vừa kết thúc quá trình luyện công, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn, chỉ vài canh giờ trôi qua mà hắn đã hấp thu được ba tia hỏa nguyên chi khí.
- Thật là một nơi tốt để tu luyện.
Nếu không phải vì thánh dược thì hắn sẽ tìm một nơi yên tĩnh nào đó tu luyện cho đến khi thời gian kết thúc.
Lâm Phong lấy ra địa đồ quan sát, từ khi tiến vào Thiên Hỏa Sơn thì hắn đã gặp được ba cái thạch trụ, dựa theo lộ trình thì đã đi được gần một nữa chặn đường.
Nếu không có gì bất ngờ xảy, chỉ cần ba ngày nữa sẽ đến được chỗ thánh dược, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn còn bốn ngày để tu luyện.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lâm Phong hiện lên chút hưng phấn, thần thức đảo vài vòng xung quanh cuối cùng dừng lại chỗ lối mòn.
Lúc này tầm nhìn của Lâm Phong chỉ còn lại một nữa so với lúc đầu, mắt thường khó nhìn rõ cảnh vật xung quanh, chỉ có thể dùng thần thức kiểm tra.
Sau khi xác định được phương hướng, Lâm Phong lấy ra một viên phi ưng đan nuốt vào, linh lực vận chuyển, trọng lượng cơ thể giảm dần.
Trong số cấm trận bao quanh Thiên Hỏa Sơn có một tòa cấm không đại trận, một khi tu sĩ bước vào sẽ không còn khả năng phi hành.
- Nhảy.
Lâm Phong dẫm một chân xuống mặt đất, cơ thể của hắn như một con thiềm thừ lao thẳng về phía trước, thoáng cái đã đi được cả chục trượng.
Tuy tốc độ của Lâm Phong đã rất nhanh nhưng vẫn có người còn nhanh hơn cả hắn, nơi này vốn là địa bàn của tam đại gia tộc, không cần dùng đến phi ưng đan thì bọn họ vẫn có thể dự vào địa hình để đi trước.
Lý Nguyệt Thần dừng lại bên cạnh một gốc hỏa thụ, ánh mắt xinh đẹp ẩn hiện tiếu ý.
- Cuối cùng cũng thành thục.
Trước mặt nàng là một gốc tam diễm thụ cao hơn trăm trượng, toàn thân rực lửa chẳng khác gì hỏa dương cổ thụ, giữa thân cây rực cháy có một đóa tam sắc hỏa diễm lơ lửng, đó chính là tam diễm quả.
Tam diễm quả là một trong số ít loại dị dược có thể sánh ngang với hồn dược, dùng để luyện chế tam diễm linh đan giúp cho tu sĩ cấp bậc vương giả sở hữu hỏa linh chi thể rút ngắn mười năm khổ tu.
Xung quanh tam diễm thụ có bốn gốc thạch trụ lớn, trên mỗi thạch trụ đều có khắc hình của một đầu yêu thú, trận này gọi là tứ tượng một khi xông vào lập tức bị tứ yêu vây công.
Lý Nguyệt Thần lấy ra trận bài đặt lên một cái thạch trụ, linh quang lóe sáng rồi biến mất, hỏa nhiệt từ bên trong trận pháp như hoàng hà tràn ra.
- Trấn.
Một đạo lam quang hiện ra bao phủ toàn bộ cơ thể Lý Nguyệt Thần giúp nàng ngăn cản hỏa nhiệt từ tam diễm thụ.
Ngọc thủ Nguyệt Thần giơ lên, một đạo hỏa ảnh bay tới chỗ tam diễm linh quả sau đó quay trở lại bên cạnh nàng.
Nhìn tam diễm quả lơ lửng trước mặt, khóe môi Nguyệt Thần khẽ cong lên để lộ nụ cười xinh đẹp, ngọc thủ cầm lấy hộp ngọc cẩn thận thu linh quả vào bên trong.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lý Nguyệt Thần thu lại trận bài, khôi phục tứ tượng trận pháp nhưng nàng không rời đi mà ánh mắt lại nhìn vào một nơi gần đó.
- Ta còn nghĩ là muội sẽ không xuất hiện.
- Cơ hội tốt thế này sao ta có thể bỏ qua.
Một nam một nữ từ sau gốc đại thụ bước ra, Lý Nguyệt Thần nhìn thấy nữ tử đối diện, sâu bên trong ánh mắt thoáng qua chút thất vọng.
- Nếu muội xuất hiện ở đây chắc là đã chuẩn bị đầy đủ.
- Tất nhiên.
Lý Mộng Kỳ vừa dứt lời liền lấy ra một cái trận bàn kích hoạt, đại địa khẽ chấn động sau đó trở lại như thường.
- Ta và ngươi chỉ có một người rời khỏi nơi đây.
Lý Nguyệt Thần ngẫn đầu nhìn lên phía trên, ẩn sau lớp hỏa vụ là một mảnh kim quang lấp lánh, thần thức không thể xuyên qua.
- Kim linh khốn địa trận.
Vài dặm xung quanh Lý Nguyệt Thần đều bị kim quang phủ kín, loại trận pháp này có vài phần tương tự với phong linh, dù ở bên trong đại trận chiến đấu long trời lở đất thì ở bên ngoài cũng không hay biết gì.
Tuy Thiên Hỏa Sơn bị hỏa vụ bao trùm nhưng một khi chiến đấu vẫn sẽ kinh động đến người bên ngoài, vì đề phòng kế hoạch bại lộ mà Lý Mộng Kỳ đã không tiết đại giá để lấy được tòa khốn trận này.
Lý Nguyệt Thần có chút kinh ngạc nhưng không hoản loạn, ánh mắt vẫn bình thản.
- Muội muốn dùng tòa khốn trận này để bắt ta sao ?
- Nếu thêm tại hạ thì sao ?
Nam tử đứng bên cạnh Lý Mộng Kỳ bước lên, mỉm cười nhìn đối phương.
- Tại hạ nghe danh Nguyệt Thần tiên tử đã lâu, xin được chỉ giáo.
- Không biết các hạ xưng hô thế nào ?
- Tại hạ Vương Lăng.
Lý Nguyệt Thần nghe nam tử đối diện nói chỉ mỉm cười, nàng có thể cảm nhận được sát khí dày đặt trên người đối phương, người này chắc chắn không phải đan sư.
- Các hạ tuyệt đối không phải Vương Lăng, dù sao ở đây cũng không có người ngoài cần gì phải che giấu.
Lý Mộng Kỳ lấy ra một tờ pháp chỉ cầm trên tay, ánh mắt liếc nhìn nam nhân bên cạnh.
- Đừng nhiều lời, mau động thủ.
- Được.
Vương Lăng gật đầu, vẻ mặt tùy ý, đánh bại một tên đan sư đối với hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lý Nguyệt Thần nhìn một nam một nữ lướt tới, ngọc thủ kết ấn, hỏa ảnh hóa thành hai thanh trường kiếm đâm về phía đối phương.
- Cẩn thận.
Vương Lăng nhìn trường kiếm bay tới đột nhiên đổi hướng di chuyển đến phía trước Lý Mộng Kỳ, đại thủ hóa quyền đấm vào mũi kiếm.
- Keng…
Cơ thể Vương Lăng lui về phía sau, linh lực có chút hỗn loạn, ánh mắt nhìn nữ tử đối diện có thêm vài phần kiêng kỵ, hai bên chỉ vừa v·a c·hạm nhưng hắn đã đoán được thực lực đối phượng không thua kém mình.
- Tây Hoang đệ nhất kỳ nữ đúng là danh bất hư truyền.
Lý Mộng Kỳ thu lại pháp chỉ, vẻ mặt có chút tái nhợt, dù nàng đã sớm biết đối phương lợi hại hơn mình nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn như vậy.
Một kiếm lúc nãy tuy không thể g·iết c·hết nàng nhưng cũng đủ làm cho nàng b·ị t·hương.
- Không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy.
- Ta chưa bao giờ ẩn giấu, chỉ là muội không nhìn ra thôi.
Lý Nguyệt Thần vừa dứt lời, ngọc thủ lần nữa kết ấn, vài chục thanh hỏa kiếm hiện ra, mũi kiếm chỉ về phía đối phương.
- Đi.
- Hừ.
Vương Lăng bước tới, cả người tỏa ra hắc vụ, đại thủ hóa chưởng.
- Phá.
Hắc vụ hóa thành hình dáng cự chưởng to lớn ngăn cản hỏa kiếm, hai bên v·a c·hạm, linh lực chấn động tỏa ra tứ phía, vài dặm đại địa khẽ rung chuyển.