Chương 494: Thiên Hỏa Sơn
Lúc Lâm Phong lựa chọn vật phẩm thì ở bên trong một căn phòng sang trọng, Lý Mộng Kỳ ngồi đối diện với hai tên nam nhân.
Vẻ đẹp của nàng vẫn mang theo chút kiêu ngạo nhưng sâu bên trong ánh mắt lại ẩn hiện giận dữ.
- Kế hoạch lần này có chút thay đổi, ngoài trừ một tiêu đã định thì ta muốn ngươi giúp ta giải quyết thêm một tên nữa.
- Ai ?
- Lâm Phong.
Vương Lăng vừa nghe nhắc đến Lâm Phong, vẻ mặt âm trầm, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Thanh niên mang mặt nạ ngồi bên cạnh mỉm cười, giọng nói tò mò.
- Hình như Lý gia rất xem trọng tên này, ngươi không muốn lôi kéo một chút sao ?
- Không cần.
Lúc đầu Lý Mộng Kỳ đúng là có ý định lôi kéo Lâm Phong nhưng khi nàng nghe nói đến điều kiện thì lập tức từ bỏ ý định.
Nhờ một vị trưởng lão trong tộc mà nàng biết được nếu như Lâm Phong chấp nhận ở rễ Lý gia thì nữ tử được chọn làm đạo lữ với hắn chín phần là nàng.
Theo quy định của Lý gia, một khi nữ tử trong tộc kết đôi cùng với nam nhân ngoại tộc sẽ không bao giờ có được cơ hội chấp chưởng gia tộc.
Thanh niên đeo mặt nạ khẽ gật đầu, tuy hắn không hiểu nguyên nhân vì sao nữ nhân này lại đột nhiên thay đổi ý định nhưng giải quyết một tên đan sư cũng không phải là vấn đề lớn.
- Ta sẽ giúp ngươi giải quyết tên Lâm Phong đó nhưng điều kiện phải thay đổi một chút.
- Ngươi muốn như thế nào ?
- Ta muốn thêm một phần thù lao.
- Được.
Lý Mộng Kỳ gật đầu đồng ý, chỉ cần kế hoạch thành công thì những thứ bỏ ra đều đáng giá.
Thiên Hỏa Sơn nằm ở trung tâm Đan thành, quanh năm chìm trong hỏa vụ, tuy đây là ngọn cự sơn nổi danh nhất Tây Hoang nhưng số người tận mắt nhìn thấy được hình dáng của nó lại không có bao nhiêu.
Để ngắm được phong cảnh của Thiên Hỏa Sơn thì phải tiến vào nội thành, nơi chỉ giành cho những đan sư thiên tài, trình độ ít nhất phải đạt đến lục đan.
Còn muốn lên được Thiên Hỏa Sơn thì chỉ có hai cách, thứ nhất là được tam đại gia tộc trấn giữ Đan thành đồng ý, thứ hai là tiến vào thập đại thiên kiêu.
Cứ mười năm trôi qua, Thiên Hỏa Sơn sẽ mở ra một lần, mỗi lần mở ra chỉ kéo dài đúng mười ngày, tuy thời gian khá ngắn nhưng nếu biết tận dụng vẫn thu được lợi ít to lớn.
Trời vừa sáng, một đám người đã tụ tập dưới chân Thiên Hỏa Sơn, dẫn đầu là tam đại thành chủ cùng với Hỏa Dương thánh chủ, mỗi người cầm một cái lệnh bài chuẩn bị khai mở cấm chế.
Lâm Phong đứng phía sau đám lão đầu, xung quanh hắn là thập đại thiên kiêu và đám thiên tài của tam đại gia tộc.
Ngoài trừ danh ngạch của thập đại thiên kiêu thì tam đại gia tộc và Hỏa Dương thánh cung mỗi nhà sẽ có riêng năm danh ngạch tiến vào Thiên Hỏa Sơn.
Tuy nhiên chỉ có thập đại thiên kiêu được quyền hái linh dược trên núi, mấy tên còn lại chỉ đi theo để tu luyện.
- Hi vọng là mọi chuyện thuận lợi.
Lâm Phong ngẫn đầu nhìn cự sơn trước mặt, cao không thấy đỉnh, có lẽ đây là ngọn cự sơn hùng vĩ nhất mà hắn từng thấy, muốn lấy thánh dược thì phải chinh phục được cái tên to xác này.
Vây quanh cự sơn là một màn thất sắc linh quang, mỗi một màu tượng trưng cho một loại cấm chế, muốn vào được bên trong thì phải vượt qua bảy loại cấm chế có uy lực không thua gì thiên trận.
Linh quang lóe sáng, thất sắc chuyển thành lục sắc, giọng nói uy nghiêm của một vị lão đầu truyền đến.
- Cấm chế đã mở, mau bước vào.
Sau khi vượt qua cấm chế đầu tiên, mọi người đi thêm một lúc thì dừng lại, đám lão đầu tiếp tục phá giải cấm chế tiếp theo.
Một canh giờ trôi qua, tất cả cấm chế đều được phá bỏ, Thiên Hỏa Sơn đã hiện ra ngay trước mặt.
Lâm thành chủ liếc nhìn đám đan sư phía sau.
- Các ngươi chỉ có mười ngày ở bên trong Thiên Hỏa Sơn tu luyện, một khi thời gian kết thúc thì truyền tống lệnh sẽ lập tức kích hoạt, đã rõ chưa.
- Rõ.
- Còn không mau lên núi.
Đám đan sư lần lượt vào núi, thân hình bọn chúng nhanh biến mất sau lớp hỏa vụ, một lão đầu mỉm cười.
- Đã đến lúc giải quyết chuyện của chúng ta.
- Lần này phải cho đám tà ma ngoại đạo đó biết tam đại gia tộc không phải loại dễ ức h·iếp.
- Đi thôi.
Vừa bước chân vào Thiên Hỏa Sơn, thập đại thiên kiêu lần lượt chia ra, trước tiên bọn họ sẽ đi tìm linh dược, sau đó tìm một nơi lý tưởng để tu luyện.
Linh dược nơi này không có yêu thú canh giữ thay vào đó là trận pháp, mỗi một gốc đều có ít nhất một cái trận pháp bảo vệ.
Muốn phá được trận pháp thì phải có trận bài cũng chính là thứ mà thập đại thiên kiêu nhận được sau khi thi đấu kết thúc.
Bên trong Thiên Hỏa Sơn, khắp nơi là hỏa vụ, tầm nhìn chỉ hơn vài chục trượng, cảnh tượng mơ hồ, còn tốt là thần thức không bị ảnh hưởng.
Lâm Phong đi được một lúc thì nhìn thấy một cây thạch trụ lớn, cao gần cả trăm trượng, bên trên có khắc chữ tam to tướng.
Hắn lấy địa đồ của Linh Mộng ra xem, sau khi xác định được vị trí liền bước đi, lúc sau có một con đường mòn hiện ra trước mặt.
- Có đường đi rồi.
Tuy Thiên Hỏa Sơn không có yêu thú nhưng muốn l·ên đ·ỉnh là chuyện không dễ, không chỉ có huyết vụ mờ ảo mà còn có vô số đại thụ che kín tầm nhìn.
Diện tích nơi này thật sự rất lớn, dù là dưới chân núi nhưng cảm như đang bước đi trên đất bằng, muốn dựa vào độ cao thấp để phân biệt phương hướng là chuyện gần như không thể.
Mỗi năm tộc nhân của tam đại gia tộc sẽ vào núi tu bổ trận pháp và chăm sóc linh dược, bọn họ chỉ đi theo một tuyến đường nhất định để tránh rơi vào trận pháp, từ đó hình thành nên vài con đường mòn lên núi.
Bên trong địa đồ của Linh Mộng đưa cho Lâm Phong có gần mười con đường dẫn l·ên đ·ỉnh cự sơn, con đường hắn đang đi là của tộc nhân Lâm gia.
Cách đó không xa, một đôi nam nữ cũng đang theo lối mòn hướng l·ên đ·ỉnh núi, tốc độ so với Lâm Phong nhanh hơn vài lần.
Trong tay nữ tử cầm theo một cái trận bàn, bên trên có hai điểm sáng đang liên tục di chuyển.
Nữ tử đột nhiên dừng lại, ánh mắt thoáng kinh ngạc, nam tử đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
- Có chuyện gì sau ?
- Có một mục tiêu đã thay đổi lộ trình.
Một trong hai điểm sáng trên la bàn đột nhiên đổi hướng, nam tử mỉm cười.
- Xem ra chỉ có thể tiêu diệt từng tên.
- Như vậy càng tốt.
Nữ tử thu lại trận bàn, mục tiêu lần này không đơn giản nếu có thể phục kích từng tên thì cơ hội thành công sẽ cao hơn.
Lâm Phong đi được một lúc thì dừng lại, hắn đổi hướng đi về phía bên phải, nơi đó có một gốc đại thụ to lớn đang rực cháy.
- Đúng là hỏa dương cổ thụ.
Gốc đại thụ trước mặt hoàn toàn không thua kém so với gốc đại thụ bên trong thông thiên giới chỉ, thân cao gần trăm trượng, hỏa ảnh tỏa ra đủ soi sáng một gốc cự sơn.
Lâm Phong bước lại gần gốc đại thụ, nhờ có trận pháp bảo vệ mà hắn không bị hỏa khí thiêu đốt nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng mảnh liệt.
Chúc các đạo hữu nghỉ lễ vui vẻ... qua lễ gặp lại.