Chương 493: Bảo khố
Nếu là bình thường, Lý gia chỉ cần làm cho Lâm Phong biến mất thì chuyện liên quan đến Hỏa Dương thuật sẽ không ai biết được.
Nhưng Lâm Phong không phải hạng tu sĩ bình thường, hắn không chỉ đại diện cho Nam Hoang đến thi đấu mà còn giúp Lý gia tìm được di hài của tổ tiên, về tình về lý đều không thể dùng b·ạo l·ực để giải quyết vấn đề.
Lâm Phong không ngờ mọi chuyện lại phiền phức như vậy, vẻ mặt trầm ngâm, nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào.
- Lão đầu, Lâm Phong và Lý Phong lão thấy cái nào nghe hay hơn ?
- Họ Cam.
- Cam Phong?
- Cam Bái Hạ Phong.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc liền lắc đầu, hắn là loại người gì chứ, sao có về vì một chút lợi ích mà thay tên đổi họ, chối bỏ tổ tiên.
- Tại hạ có thể hỏi một câu không ?
- Lâ·m đ·ạo hữu cứ tự nhiên.
- Bảo vật bên trong bảo khố của Lý gia không biết như thế nào ?
- Nhất định sẽ làm cho đạo hữu vừa lòng.
Lý Nguyện Thần thản nhiên trả lời, ẩn sâu trong ánh mắt lại thoáng qua chút thất vọng, nàng vẫn hi vọng Lâm Phong sẽ chọn phương án đầu tiên.
Lâm Phong nghe đối phương trả lời, trong lòng có chút yên tâm, dù sao hắn vẫn cảm giác cái tên Lâm Phong nghe hay hơn Lý Phong.
Bên trong thông đạo bằng đá, một nam một nữ dừng lại trước thạch môn, nữ tữ lấy ra một cái hoàng sắc lệnh bài giơ lên.
Kim quang rực sáng hóa thành vô số kim ti bay tới, hoa văn bên trên thạch môn trở nên sống động như được tiếp thêm sinh mệnh.
- ẦM… ẦM…
Mặt đất truyền đến chấn động, thạch môn dần khai mở, nữ tử dẫn đầu bước vào bên trong.
- Đây chính là bảo khố của Lý gia sao ?
Lâm Phong bước qua thạch môn, ánh mắt ngắm nhìn cảnh vật bên trong, không gian nơi này khá rộng, ngang dọc hơn cả dặm, chứa đầy vật phẩm.
Lý Nguyệt Thần bước đến một gốc phòng, ngọc thủ chạm vào hoa văn trên bức tường, dị biến xuất hiện.
Giữa căn phòng vốn dĩ là một không gian trống rỗng đột nhiên xuất hiện từng trận văn phức tạp, linh quang từ đó không ngừng tỏa ra.
Lâm Phong nhìn trận văn trước mặt, cảm giác có chút quen thuộc, hình như hắn đã từng thấy ở đâu đó.
- Là truyền tống trận văn.
- Không ngờ Lâ·m đ·ạo hữu cũng am hiểu trận đạo.
- Tại hạ chỉ biết một chút.
Lý Nguyệt Thần bước vào giữa trận văn, Lâm Phong theo sau, linh quang rực sáng, thân ảnh cả hai tan biến giữa căn phòng.
Lâm Phong cảm giác một chút chấn động truyền đến làm cho hắn hoa mắt, khi tĩnh người thì đã bước vào một căn phòng khác.
Giọng nói của Lý Nguyệt Thần từ bên cạnh vang lên.
- Đạo hữu chỉ có nữa canh giờ để lựa chọn vật phẩm.
- Đa tạ tiên tử nhắc nhỡ.
Xung quanh Lâm Phong có hơn mười cái kệ lớn, mỗi cái chứa khoảng mười mấy vật phẩm, tuy diện tích và số lượng vật phẩm nơi này không thể so với căn phòng lúc trước nhưng chắc chắn chất lượng tốt hơn rất nhiều.
- Lão đầu có nhớ đường đi không ?
- Tiểu tử ngươi tốt nhất nên từ bỏ cái ý định đó đi.
Để đến được nơi này Lâm Phong phải đi qua bảy cái cấm chế lợi hại, mỗi cái cần có một lệnh bài để kích hoạt, tiếp đó là một cái truyền tống cần dùng huyết mạch để cảm ứng, ngoài ra trên đường đi lão đầu còn cảm nhận được khí tức của ba tên tôn giả.
Với tu vi và thủ đoạn của Lâm Phong thì một khi tiến vào nơi này chẳng khác nào bước vào tử môn quan, chỉ có đi mà không có về.
Lúc đầu Lâm Phong có ý định nhờ vào lão đầu vào thông thiên lệnh để lén vào bảo khố, sau một lúc suy ngẫm thì hắn đã nhận ra trộm c·ướp không phải là đạo quân tử.
Ánh mắt Lâm Phong bắt đầu đảo qua vật phẩm bên trong căn phòng, vật phẩm nơi này không nhiều nhưng phần lớn đều được bảo quản cẩn thận, muốn kiểm tra hết cũng phải mất một khoảng thời gian.
Lâm Phong bước tới bên cạnh một cái hộp gỗ, đây là vật phẩm có kích thước dài nhất bên trong căn phòng.
- Bắt đầu đập hộp nào.
Hộp gỗ mở ra, bên trong là một thanh trường kiếm dài khoảng hai thước (một thước là 33 cm) thân kiếm tỏa ra kim quang mờ ảo, bên trên còn ẩn hiện một ít hoa văn kỳ dị.
Lâm Phong còn chưa kịp nhìn kỹ thì cảm giác một luồn hàn khí thổi tới làm cho cả người hắn lạnh toát.
- Thật là đáng sợ.
Cảm giá lạnh lùng đó không phải hàn khí mà là sát khì từ bên trong thanh kiếm tỏa ra, chỉ một chút thôi đã làm cho thiên tài như hắn phải rợn người.
Lâm Phong đống lại hộp gỗ, tiếp tục kiểm tra vật phẩm, bên cạnh thanh trường kiếm là một vài kiện bảo vật có cấp bậc không kém.
Khi mở một cái lam sắc ngọc hạp ra thì lại có một luồn hàn khí truyền đến, Lâm Phong vừa định đống lại thì cảm giác không đúng.
- Là pháp châm.
Bên trong ngọc hạp là một thanh pháp châm dài khoảng nữa thước, trong suốt như ngọc, tỏa ra lam quang lấp lánh và hàn khí bức người.
Lâm Phong nhìn pháp châm một lúc sau đó lại nhìn qua nữ tử bên cạnh, Lý Nguyệt Thần hiểu ý liền mở lời.
- Đây là thiên hàn pháp châm được làm từ một nhánh của thiên hàn thánh thụ.
- Chính là gốc thánh thụ nổi danh thiên hạ của Huyền Băng thánh cung ?
- Đạo hữu nói không sai.
Hàn Băng từng tâm sự với Lâm Phong những chuyện đã trãi qua ở Huyền Băng thánh cung, trong đó có nói về thiên hàn thánh thụ, nghe đồn chỉ cần ngồi bên dưới gốc cây tu luyện trăm năm là có thể hình thành băng linh chi thể.
Lâm Phong thu lấy ngọc hạp, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm những vật phẩm tiếp theo, bên cạnh chỗ để bảo vật là linh dược, tất cả đều là thiên dược, có cả dị dược và hồn dược làm cho tên nào đó vừa xem vừa hít hà không thôi.
Kế bên linh dược là đan dược, tiếp đó là pháp chỉ, trận đạo và các vật phẩm liên quan đến yêu thú, cuối cùng là khu vực dành cho kỳ trân dị bảo.
- Ý.
Lâm Phong mở một cái hộp ngọc thì phát hiện bên trong có một mảnh hắc giáp đen thui, bên trên ẩn hiện hoa văn quen thuộc, đây chính là hộ thần giáp mà hắn ngày đêm tìm kiếm.
Lý Nguyệt Thần nhìn Lâm Phong lập tức thu lấy mảnh hắn giáp, vẻ mặt vẫn thản nhiên, ánh mắt thoáng qua chút tiếu ý.
Lâm Phong nhìn số hộp ngọc còn lại, vẻ mặt tràn đầy chờ mong, không chừng sẽ tìm được vài món bảo vật ngoài ý muốn.
Liên tiếp vài hộp ngọc được mở ra, tiếp theo lại đến một cái hộp gỗ, bên trong hộp là một cái thạch đỉnh có khắc hoa văn long phượng.
Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra thứ này, hoa văn bên trên thạch đỉnh giống hệt với long phượng ấn, nhất định có liên quan đến Đan Minh.
Vẻ mặt Lâm Phong trở nên do dự, nếu là bình thường thì hắn sẽ không tiết linh thạch để mua lấy nhưng bây giờ xung quanh lại có không ít bảo vật.
Lỡ như bên trong thạnh đỉnh không có gì, lỡ như bên trong di tích Đan Minh không có gì thì chẳng phải sẽ lỗ đến không thể lấp đầy sao.
- Lão đầu, bảo vật bên trong Đan Minh thật sự đáng giá như lão nói sao ?
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.
- Lỡ như không tìm được thứ gì thì lão phải đền bù cho ta đó.
- Đền cái nịt.
Lão đầu lập tức từ chối, sống trên đời này tên nào liều thì ăn nhiều không liều thì ăn ít, một khi đã quyết định thì phải tự chịu trách nhiệm.
Lâm Phong gật đầu.
- Lão nói không sai, nam nhân thì phải biết chịu trách nhiệm.
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua vật phẩm bên trong phòng, đặt biệt là một vài thứ hắn đã đánh giấu, xem ra chỉ có duyên mà không có được.