Chương 490: Di hài
Hai người đi tới trước một căn phòng thì dừng lại, Lý Vân nhỏ giọng thông báo.
- Tiểu thư, Lâm công tử đã đến.
- Mời vào.
Lý Vân đẩy cửa phòng, nàng mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh.
- Lâm công tử, mời vào.
- Đa tạ.
Lâm Phong vừa bước vào, cửa phòng liền đóng lại, lúc này bên trong căn phòng chỉ có môt nam một nữ cùng với một không gian yên tĩnh.
Lý Nguyệt Thần mỉm cười nhìn nam nhân đối diện.
- Tiểu nữ không chào đón từ xa, xin đạo hữu thứ lỗi.
- Có thể gặp được tiên tử là diễm phúc của tại hạ.
- Mời đạo hữu ngồi.
Lâm Phong bước tới ngồi đối diện nữ tử, ánh mắt lướt nhìn những thứ trên bàn, một hương đỉnh tỏa khói, một bộ trà đã pha sẵn.
Ngọc thủ Nguyệt Thần cầm lấy chung trà dịu dàng đặt phía trước Lâm Phong.
- Đây là linh trà tiểu nữ tự luyện chế, mời công tử dùng thử.
- Đa tạ.
Lâm Phong cầm chung trà, ánh mắt lén nhìn nữ tử đối diện, đến khi thấy nàng dùng thì hắn mới động khẩu, một hơi uống cạn.
- Trà ngon.
- Tiểu tử thúi, đó là linh trà chứ không phải linh tửu.
- Thì sao ?
- Nhìn người ta mà học hỏi.
Lão đầu nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Lâm Phong chỉ biết thở dài, đúng là đàn gảy tai trâu.
Lý Nguyệt Thần nhẹ nhàn đặt chung tràn lên bàn, vẻ mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Lần này Lâ·m đ·ạo hữu không chỉ tiến vào thập đại thiên kiêu mà còn đánh bại đệ nhất thiên tài Trang gia, có thể nói là nhất chiến thành danh, Nguyệt Thần xin chúc mừng đạo hữu.
- Tiên tử quá lời, tại hạ có thể đánh bại Trang huynh là nhờ vào vận khí.
- Lâ·m đ·ạo hữu không cần khiêm tốn.
Lần đầu gặp nhau ở Cửu Huyền, Lý Nguyệt Thần đã đoán được sẽ có một ngày cái tên Lâm Phong vang danh thiên hạ, chỉ là nàng không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy.
Nói về đan thuật thì Lâm Phong miễn cưỡng được xếp vào thập đại thiên kiêu nhưng nói về đan đạo thì trong số những người Lý Nguyệt Thần từng gặp, khó ai hơn được.
- Từ lần gặp nhau ở Cửu Huyền, Nguyệt Thần vẫn luôn nghĩ về Lâ·m đ·ạo hữu, ngày đêm muốn cùng đạo hữu luận bàn.
- Tại hạ tài thô học thiển chỉ sợ làm tiên tử thất vọng.
- Tiểu nữ ngu muội nhưng vẫn phân biệt được đâu là chân long, đâu là địa xà.
Ánh mắt Nguyệt Thần u oán nhìn nam nhân đối diện.
- Chẳng lẽ đạo hữu không muốn luận bàn với tiểu nữ nên mới tìm cớ như vậy ?
- Nếu tiên tử đã nói như vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Khóe môi Nguyệt Thần khẽ cong, ánh mắt ẩn hiện tiếu ý, vẻ u oán trên gương mặt hoàn toàn biến mất thay vào đó là nụ cười rạng ngời như trăm hoa đua nở.
Lâm Phong nhìn đến thất thần, trong lòng lại thêm phần cảnh giác, tốc độ thay đổi của nữ nhân này còn nhanh hơn ảnh điêu phi hành.
Lý Nguyệt Thần đi đến một kệ sách, ánh mắt đảo qua vài lần như tìm kiếm thứ gì đó, ngọc thủ chọn lấy một quyển thư tịch sau đó trở lại.
- Đây là một loại đan thuật tiểu nữ vừa nghiên cứu, mời đạo hữu chỉ giáo.
Lâm Phong nhận lấy đan thư, vừa xem được một lúc, vẻ mặt biến sắc, ánh mắt ẩn hiện kinh ngạc nhìn nữ tử đối diện.
- Tiên tử có thể cho tại hạ biết quyển đan thư này lấy được từ chỗ nào không ?
- Đan thư có vấn đề gì sao ?
- Không có, chỉ là…
- Có phải đạo hữu đã từng gặp qua loại đan thuật này không ?
Lý Nguyệt Thần nhìn vẻ mặt do dự của Lâm Phong, ánh mắt thanh tịnh thoáng qua vài tia kích động.
- Nếu Lâ·m đ·ạo hữu đã hỏi thì Nguyệt Thần cũng không dám che giấu.
Quyển đan thuật trong tay Lâm Phong là một phần của hỏa dương thuật, đây là một trong những bí thuật truyền thừa từ tổ tiên Lý gia, chỉ có gia chủ là được quyền tu luyện.
Nhưng truyền thừa này đã bị thiếu hụt từ rất lâu, bây giờ chỉ còn lại có một phần, hoàn toàn không thể sử dụng.
- Không thể nào, làm sao lại có chuyện như vậy.
Lâm Phong nhìn quyển đan thuật trong tay, miệng liên tục lẩm bẩm, lúc sau hắn ngẩn đầu nhìn nữ tử đối diện, ánh mắt nghi ngờ.
- Tiên tử có thể chứng minh Hỏa Dương thuật là của Lý gia không ?
- Tiểu nữ có thể dùng đạo tâm phát thệ.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi lấy ra vài vật phẩm đặt lên bàn.
- Tiên tử có nhận ra thứ nào trong đây ?
Ánh mắt Lý Nguyệt Thần đảo qua vài lần cuối cùng dừng lại trên một mảnh vỡ.
- Tiểu nữ có thể mượn thứ này một lúc không ?
- Có thể.
Ngọc thủ Nguyệt Thần cầm lấy mảnh vỡ, ánh mắt phức tạp, có vui có buồn, lúc sau nàng đặt mảnh vỡ trở lại.
- Tổ đỉnh đã vỡ, có lẽ tổ tiên đã gặp chuyện không lành.
Lâm Phong nghe đối phương nói ra lai lịch của mảnh vở, xem ra đã không cần phải tiếp tục diễn sâu.
- Tiên tử đã nhận ra lai lịch của thứ này thì tại không cần phải tiếp tục che giấu.
Thời gian ở Thương Vân thành Lâm Phong chỉ là một tán tu vô danh tiểu tốt, mỗi ngày đều phải rời thành săn yêu thú.
Đêm hôm đó, trong lúc hắn đuổi theo một đầu yêu xà thì vô tình rơi xuống vực sâu, có lẽ vì bản tính lương thiện nên được thượng thiên phù hộ, không những không c·hết mà còn tìm được một cái động phủ.
Lúc đầu Lâm Phong chỉ muốn vào động phủ dưỡng thương không ngờ bên trong còn có một bộ hài cốt và một vài di vật.
Sau khi kiểm tra một lúc, Lâm Phong phát hiện thân phận của bộ hài cốt là một vị đan sư, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Niềm vui chỉ thoáng qua rồi vụt tắt, trừ một cái ngọc giản và vài quyển thư tịch còn nguyên thì những thứ còn lại đều hư hỏng, ngay cả một viên đan dược cũng không có.
Lý Nguyệt Thần nghe đến đây chợt mỉm cười, ánh mắt ẩn ý.
- Ngoài những thứ đạo hữu kể thì không còn gì nữa ?
- Đúng là như vậy.
- Chẳng lẽ một cái trận pháp hay cấm chế gì đó cũng không có ?
- Chuyện này cũng không có gì lạ.
Lúc đó Lâm Phong chỉ để ý đến bảo vật, cấm chế gì đó thì hắn không quan tâm, lúc sau nghĩ lại mới có cảm giác không ổn.
Lâm Phong lần nữa kiểm tra bộ hài cốt thì phát hiện bên trên có vài v·ết t·hương vô cùng nghiêm trọng, từ đó suy ra cái hang động đó chỉ là nơi lẫn trốn tạm thời chứ không phải là động phủ.
Có lẽ lúc đó chủ nhân của hang động đã b·ị t·hương nghiêm trọng đến mức không thể sử dụng linh lực để bài trận.
Ánh mắt Lý Nguyệt Thần ẩn hiện kinh ngạc, giọng nói có chút vội.
- Chẳng lẽ bộ hài cốt đó đang ở trên người đạo hữu.
- Không sai.
Lâm Phong gật đầu, vẻ mặt thương cảm.
- Bên cạnh bộ hài cốt có lưu lại vài dòng di ngôn, trở về cố hương là một trong số đó cho nên tại hạ luôn tìm kiếm hậu nhân của tiền bối, hi vọng có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện.
- Đạo hữu có thể cho Nguyệt Thần xem qua hài cốt và di vật không ?
- Tất nhiên.
Thần thức Lâm Phong đảo qua giới chỉ, một cái mộc quan hư không xuất hiện bên trong căn phòng.