Chương 489: Kết thúc thi đấu
Lúc này trên Đan đài chỉ còn lại Lâm Tử Tinh và Lý Nguyệt Thần, cả hai đều đã bước vào giai đoạn cuối cùng, thủ pháp càng lúc càng nhanh làm cho đám người trên kháng đài nhìn đến hoa mắt.
- Thật là lợi hại.
Lâm Phong nhìn một nam một nữ trên Đan đài, thủ pháp xuất quỷ nhập thần, nếu chỉ nói về đan thuật thì hắn vẫn kém đối phương một bậc.
Không chỉ Lâm Phong mà sắc mặt của đám thiên kiêu bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, vài thanh niên thở dài, vẻ mặt chán nản, có lẽ bọn họ biết sẽ không còn cơ hội để đánh bại đối phương.
- ẦM…
Lý Nguyệt Thần thu lại đan đỉnh, nhìn đan dược nằm im bên trong bình ngọc, ánh mắt thoáng qua chút thất vọng.
- ẦM…
Lâm Tử Tinh là người cuối cùng thành đan, hắn vừa rời khỏi Đan đài liền có mấy lão đầu bước lên bắt đầu quá trình kiểm tra kết quả.
Bên trên kháng đài, vẻ mặt của Linh Mộng đã không còn lo lắng như lúc đầu, nàng biết khả năng Lâm Phong tiến vào thập đại thiên kiêu là chuyện sớm muộn.
Lãnh Phi Dao ngồi bên cạnh không lạc quan như Linh Mộng vì nàng không đặt Lâm Phong tiến vào thập đại thiên kiêu mà là đặt hắn thắng cược Trang Phi Phàm.
Không chỉ Phi Dao mà rất nhiều tu sĩ bên trên kháng đài đều có cùng tâm trạng với nàng nhưng người bọn họ đặt trọn niềm tin là Trang Phi Phàm chứ không phải Lâm Phong.
- Lúc nãy các ngươi có nhìn thấy ai thành đan trước không ?
- Ta cũng không rõ.
- Chắc là Trang thiếu.
- Các ngươi yên tâm, chắc gì số lượng đan dược của Lâm Phong có thể so được với Trang thiếu.
Thời gian luyện đan lâu cũng chưa chắc đã luyện ra được nhiều đan dược, còn phải xem vào trình độ của đan sư.
Nữa canh giờ trôi qua, Lâm Cửu Sơn bước lên Đan đài, trong tay lão là kết quả của trận thi đấu lần này, giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp kháng đài.
- Đệ nhất, Lý Nguyệt Thần, bát đan thượng phẩm, nhất đan trung phẩm.
- Đệ nhị, Lâm Tử Tinh, đệ nhất thiên tài Lâm gia, bát đan thượng phẩm, nhất đan trung phẩm, chỉ kém một ít thời gian.
- Đệ tam, Dịch Cảnh, bát đan thượng phẩm, nhất đan hạ phẩm.
- Đệ tứ…
Lâm thành chủ đột nhiên dừng lại, ánh mắt liếc nhìn đám tu sĩ bên trên kháng đài, nhìn bộ dáng căng thẳng của bọn chúng, trong lòng có chút hả hê.
- Đệ tứ, Lâm Phong, bát đan thượng phẩm, nhất đan hạ phẩm.
- Đệ ngũ, Trang Phi Phàm, bát đan thượng phẩm, nhất đan hạ phẩm.
- …
Đại hội lần này có thể nói Nam Hoang đại thắng, trừ Lâm Phong thì hai đan sư còn lại cũng đạt được kết quả ngoài mong đợi, Vương Lăng xếp hạng thứ tám, Nam Cung Như Mộng xếp thứ mười một chỉ thua người xếp thứ mười là Hồ Nhất Trung một ít thời gian.
- OA… tiểu phong tử thắng rồi…
Bên trên kháng đài, Lãnh Phi Dao hò hét tưng bừng, bộ dáng vô cùng hưng phấn, đến cả nữ nhân lạnh lùng như Hàn Băng cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Sau phần công bố kết quả là phần trao thưởng, Lâm Phong nhận được một danh ngạch tiến vào Thiên Hỏa Sơn, mười danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.
Đại hội thi đấu mười năm một lần đến đây là kết thúc, hàng vạn tu sĩ lần lượt rời đi, không khí có chút trầm lắng, người vui thì ít kẻ buồn thì nhiều.
Trước trận thi đấu, phần lớn tu sĩ đều đặt niềm tin vào huynh đệ Trang gia, không ít người hết mình vì màu cờ sắc áo.
Bây giờ niềm tin đã mất, giọt nước mắt cuốn ký ức chìm sâu, tình về nơi đâu, cô đơn đôi chân lạc trôi giữa Đan thành.
Trong lúc hàng ngàn ngàn tu sĩ lạc bước thì Lâm Phong lại đang vui vẻ cười nói với đám đan sư.
- Chúc mừng Lâ·m đ·ạo hữu tiến vào thập đại thiên kiêu.
Giọng nói êm tai truyền đến, Lâm Phong nhìn qua thì thấy một đại mỹ nhân đang bước đến bên cạnh, hắn vội mỉm cười đáp lễ.
- Chúc mừng Nguyệt Thần đạo hữu đoạt được ngôi vị đệ nhất thiên kiêu.
- Chỉ là vận khí của tiểu nữ tốt hơn các vị ở đây một chút mà thôi.
- Tiên tử không cần kiêm tốn, tại hạ thua tâm phục khẩu phục.
Hồ Nhất Trung đứng bên cạnh Lâm Phong gật đầu, ánh mắt say mê nhìn nữ tử đối diện.
- Hồ đạo hữu nói không sai, đan thuật của Nguyệt Thần tiên tử chỉ sợ thiên hạ khó ai sánh kịp.
- Có thể nói là xuất quỷ nhập thần, đăng phong tạo cực.
- Tại hạ cam bái hạ phong.
Lý Nguyệt Thần mỉm cười, hương diễm đoạt mục như trăm hoa đua nở, ánh mắt nhìn về phía nam nhân đối diện.
- Lâ·m đ·ạo hữu có nhã hứng đến Lý phủ luận bàn với tiểu nữ không ?
- Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Lâm Phong không cần suy nghĩ liền gật đầu, chuyện này đã nằm trong dự tính của hắn, sớm muộn cũng phải đến Lý gia một chuyến.
Đám thanh niên bên cạnh nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ rời đi, ánh mắt phức tạp, có ngưỡng mộ có đố kỵ.
Vừa rời khỏi Đan đài, Lâm Phong nói với Lý Nguyệt Thần vài câu sau đó rời đi, trước tiên hắn phải thông báo cho đám người Hàn Băng.
Đan thành được chia làm hai khu là nội thành và ngoại thành, gần như tất cả tu sĩ đều sinh sống ở ngoại thành, phần lớn diện tích nội thành dùng để trồng dược viên, số ít làm nơi tu luyện cho đan sư.
Tuy nhiên vẫn có một số trường hợp ngoại lệ, bên trong nội thành có một chỗ gọi là Tam Hợp Viên, diện tích không lớn nhưng lại là nơi cư trú của cao tầng tam đại gia tộc.
Lâm Phong vừa đến trước nội thành liền có một nữ tử bước tới hành lễ.
- Tiểu nữ Lý Vân phụng lệnh tiểu thư chờ Lâm công tử ở đây.
- Làm phiền Lý cô nương.
- Mời công tử đi theo tiểu nữ.
Lý Vân xoay người bước vào nội thành, Lâm Phong đi theo phía sau, cả hai đi được một lúc thì dừng lại trước một biệt viện cổ kín.
- Hỏa linh khí thật nồng đậm.
Nơi này linh khí nồng đậm, hỏa vụ lượn lờ, gần như có thể sánh ngang với hạ phẩm linh thạch, thật là một chỗ tốt để tu luyện.
Lý Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nam nhân bên cạnh, nàng chỉ mỉm cười, bất kỳ ai bước vào nơi này cũng sẽ có biểu hiện như vậy thôi.
- Lý công tử, mời vào.
Lâm Phong nhìn đại môn cao gần một trượng trước mặt, chạm khắc đơn sơ, ngoài hai chữ Lý gia được khắc lên như rồng bay phượng múa thì không có gì nổi bật.
Nhưng khi bước đến gần thì ngửi được một mùi hương thanh diệu, linh lực bên trong cơ thể như vừa thanh tẩy.
- Tịnh linh thụ, không biết là tên ngốc nào lại mang thứ này đi làm đại môn.
Tịnh linh thụ thường được tu sĩ luyện chế thành bảo vật mang theo bên người, có công dụng dưỡng linh, thời gian lâu dài còn có thể tinh thuần một chút linh thể.
Một khối linh thụ nặng vài cân đã có giá gần vạn khối trung phẩm linh thạch, nếu mang cái đại môn này đấu giá không chừng có thể làm vật phẩm áp trục.
Bên trong biệt viện cũng giống như bên ngoài, chỉ có thể dùng hai chữ đơn giản để hình dung, ngoài trừ một cái dược viên trồng đầy linh dược cùng với mấy chục gốc linh thụ to lớn ra thì chẳng còn gì.
Lâm Phong vừa đi vừa quan sát, ánh mắt lướt qua dược viên vài lần phát hiện trong đó có không ít linh dược đạt đến thiên cấp, khi hắn nhìn về phía linh thụ thì thấy được một vài linh quả nằm im trên cành.
- Từ bây giờ hãy gọi tại hạ là Lý Phong.
Đột nhiên trong lòng Lâm Phong dâng lên một cảm giác ấm áp như trở về cố hương, nói không chừng kiếp trước của hắn là hậu nhân Lý gia, không biết kiếp này có nhận tổ quy tông được không.