Chương 486: Thi đấu
Lâm Phong ngồi trong phòng, sắc mặt liên tục biến đổi, từ những gì hắn nghe được thì đám người này đang mưu tính một kế hoạch gì đó rất lớn, còn hắn chỉ là vô tình dính vào.
- Tội nghiệp thằng nhỏ.
Lão đầu cảm thán, chuyện lần này quả thật không liên quan gì đến Lâm Phong, có trách thì trách nhân phẩm của hắn không được tốt.
Lâm Phong nhíu mày, giọng nói nghiêm túc.
- Lão đầu, hình như ta ngửi được mùi Ma giáo trên người Vương Lăng và cái tên đeo mặt nạ kia.
- Nói nghe thử.
Giọng điệu của thanh niên đeo mặt nạ rất tùy ý, hoàn toàn không để Đan thành vào mắt, có thể sau lưng hắn cũng có một thế lực to lớn không kém.
Một thế lực có thể xem thường Đan thành cùng với hành động giả thần giả quỷ, trên người lại mặt hắc y thì chỉ có thể là Ma giáo.
Từ sau khi ngũ cung đại hội kết thúc, chuyện xấu của Vương Lăng đã truyền khắp Nam Hoang, sẽ không có một thế lực nào dám thu nhận.
Nhưng từ lời nói của Vương Lăng cho thấy đan đạo của tên này đã đạt đến một trình độ có thể tranh giành với thập đại thiên kiêu, tốc độ phát triển nhanh như vậy nhất định phải có thế lực ủng hộ.
Thế lực dám đồi đầu với thánh cung chỉ có Ma giáo, từ đó Lâm Phong càng thêm khẳng định với suy đoán của mình.
Lão lầu im lặng một lúc, giọng nói hài lòng.
- Cũng không tệ.
- Lão đừng có lúc nào cũng xem thường ta.
- Vậy ngươi nói xem tiếp theo nên làm gì ?
- Cái này thì đơn giản.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, một khi đã biết rõ lai lịch của đối phương thì không có gì phải sợ, Lâm Phong mỉm cười tự tin.
- Xin tiền bối chỉ giáo.
- Hài…
Lão đầu thở dài, còn tưởng cái tên ngốc này nghĩ ra được chủ ý gì đó.
- Tiểu tử ngươi thật sự không nghĩ được gì sao ?
- Có một chút.
- Nói nghe xem.
- Suy nghĩ của tiểu bối chính là phải làm theo chỉ dẫn của tiền bối.
Nói về mưu kế thì thiên hạ có mấy ai qua được lão đầu, cao nhân bên cạnh mà không học hỏi thì đúng là quá ngốc.
- Nơi này không thể ở lâu, trở về rồi nói.
- Tuân lệnh.
Đan đài là một trong những nơi nổi danh của Đan thành, đây là nơi duy nhất mà tu sĩ có thể nhìn thấy đan thuật huyền diệu mà không cần phải trả phí.
Cứ cách một khoảng thời gian sẽ có vài đan sư đến Đan đài diễn đan, bọn họ sẽ lựa chọn linh dược của một vị tu sĩ bất kỳ để luyện chế, tất cả đan dược luyện thành đều thuộc về chủ nhân sở hữu linh dược.
Cho nên mỗi lần có đan sư luyện đan sẽ có rất nhiều tu sĩ đến xem, một phần là để học hỏi kinh nghiệm, chín mươi chín phần còn lại đều hi vọng mình sẽ là người được chọn.
Ngoài ra Đan đài còn là nơi đan sư giải quyết ân oán, một khi không thể thương lượng thì bọn họ sẽ đến nơi này quyết đấu.
Cứ mười năm một lần, Đan thành sẽ tổ chức đại hội thi đấu, địa điểm chính là Đan đài, từ đó chọn ra mười vị đan sư ưu tú nhất đại lục.
Những con người này sẽ có cơ hội tiến vào Thiên Hỏa Sơn, một trong tam đại thánh địa của Tây Hoang để tu luyện và nhận được danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.
Tuy còn vài giờ nữa mới bắt đầu thi đấu nhưng kháng đài đã chậc kín tu sĩ, thanh âm bàn tán, hò hét vang vọng khắp nơi.
Xung quanh Đan đài có bốn kháng đài rộng lớn đủ chỗ cho hàng vạn tu sĩ đến quan sát nhưng lúc này toàn bộ chỗ ngồi đã được lắp đầy, ngay cả một chỗ trống cũng không còn.
So với những trận thi đấu trước đó thì trận đấu lần này được các tu sĩ quan tâm nhiều hơn, bởi vì ngoài chuyện lựa chọn ra thập đại thiên kiêu thì hôm nay còn diễn ra hai trận quyết đấu.
Trận thứ nhất là cuộc so tài giữa đệ nhất thiên tài Trang gia Trang Phi Phàm và đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang, Lâm Phong.
Trận thứ hai vẫn là Lâm Phong nhưng đối thủ của hắn là một trong hai đóa kiều hoa nổi danh Nam Hoang, Nam Cung Như Mộng.
- Các ngươi nói xem lần này cái tên ôn thần đó có thắng được không ?
- Thắng thế nào được, ngay cả thập đại thiên kiêu còn chưa chắc đã tiến vào.
Một thanh niên phản đối.
- Ngươi đừng quên Lâm Phong từng đánh bại Trang Bất Phàm.
- Lần đó hắn dùng thủ đoạn, không tính.
Chuyện Lâm Phong bạo đỉnh đánh bại Trang Bất Phàm không chỉ lưu truyền rộng rãi khắp Nam Hoang mà ở Tây Hoang cũng có không ít tu sĩ biết được.
Vì lý do này mà phần lớn tu sĩ đều cho rằng thiên phú đan đạo của Lâm Phong không bằng Trang Bất Phàm, có thể đánh thắng đối phương thì cần gì phải dùng đến thủ đoạn.
Thiên phú đan đạo của Trang Phi Phàm còn hơn Trang Bất Phàm một bậc, từ đó cho thấy khả năng Lâm Phong b·ị đ·ánh bại là rất cao.
Dù cho tỷ lệ đặt cược của Lâm Phong là vô cùng hấp dẫn nhưng nghe nói số lượng linh thạch đặt vào chưa tới hai phần của Trang Phi Phàm.
- Ít như vậy sao ?
Lãnh Phi Dao ngồi ở kháng đài dành cho khách quý nhưng vẫn nghe được đám tu sĩ gần đó bàn luận, gương mặt nhỏ nhắn trở nên lo lắng.
Liễu Huân Vũ ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
- Có chuyện gì sao ?
- Muội không có gì.
- Có phải muội đang lo lắng chuyện đặc cược đúng không ?
- Đúng là có một chút.
Tuy Phi Dao rất có niềm tin vào tiểu sư đệ nhưng vẫn cảm giác có chút không ổn, dù sao đối thủ lần này cũng rất mạnh.
Huân Vũ nhìn ánh mắt lo lắng của Phi Dao, khẽ mỉm cười.
- Muội không cần lo, hắn nhất định sẽ thắng cược.
- Làm sao tỷ biết được hắn sẽ thắng ?
- Muội có thể không tin hắn nhưng phải tin vào ánh mắt của Hàn Băng.
- Đúng vậy.
Lãnh Phi Dao khẽ gật đầu, lần này tất cả mọi người đều tham gia đặc cược, ngay cả yêu nữ cũng có phần, nếu thua thì mọi người cùng thua.
Linh Mộng nhìn về phía Đan đài, ngoài mặt vẫn lạnh nhạt nhưng trong lòng không kiềm chế được lo lắng, nếu như hôm nay Lâm Phong thất bại thì chuyến đi đến Tây Hoang lần này gần như kết thúc.
Đúng lúc này giọng nói lạnh lùng của Hàn Băng truyền đến.
- Đừng lo, hắn sẽ không thua.
- Ngươi tin hắn như vậy sao ?
- Đêm qua hắn đã đưa cho ta một ít linh thạch để đặt cược.
Linh Mộng nghe đến đây, trong lòng yên tâm hơn một chút, một khi Lâm Phong đã chịu bỏ ra linh thạch vậy thì hắn phải có ít nhất chín phần tự tin đánh bại đối thủ.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, có mười mấy tên thiên kiêu tụ tập, vui vẻ cười nói nhưng chỉ một chút nữa thôi bọn họ sẽ bước lên Đan đài quyết chiến.
Lâm Phong ngồi ở một gốc phòng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đám người xung quanh, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Hình như số lượng có hơi nhiều.
Thiên kiêu đại hội lần trước chỉ có hai mươi mấy đan sư tham gia thi đấu, lúc này số lượng tu sĩ trong phòng gần như tương tự nhưng vẫn còn vài thiên kiêu chưa xuất hiện.
Lúc sau, cửa phòng mở ra, một vài người tử bên ngoài bước vào, dẫn đầu là nữ tử dung mạo tuyệt luân, đám tu sĩ bên trong căn phòng vừa nhìn thấy liền bước tới chào hỏi.
Lý Nguyệt Thần mỉm cười đáp trả, bộ dáng không chút kiêu ngạo, cùng đám thiên kiêu vui vẻ trò chuyện.