Chương 486: Cố nhân
Lâm Phong đi theo thanh niên phục vụ đến trước một cái tiểu viện thì dừng lại.
- Mang cho ta vài món mỹ vị, nhanh đi.
- Tiểu nhân sẽ lập tức mang đến.
- Thưởng cho ngươi.
Thanh niên phục vụ nhận lấy linh thạch liền rời đi, Lâm Phong vẫn đứng bên ngoài tiểu viện, hắn lấy ra một bình dược dịch bôi lên mắt.
Thứ này không phải là âm dương tán mà là một loại truy tung tán, khi Lâm Phong mở mắt thì nhìn thấy vài dấu chân lưu lại trên mặt đất.
Lúc Lâm Phong chặn đường Lý Mộng Kỳ đã lén rãi một ít dược dịch, chỉ cần nàng dẫm phải thì sẽ lưu lại dấu chân.
Loại truy tung tán này là do lão đầu tự chế, không màu, không mùi, không vị cho dù là đan sư cũng không nhận ra, hiệu quả kéo dài liên tục vài canh giờ.
Lâm Phong đi theo dấu chân đến trước một cái tiểu viện thì dừng lại.
- Chắc là nơi này.
- Tiểu tử, trận nhãn nằm bên kia.
Mỗi tiểu viện đều có vài cái trận pháp bảo vệ, trong đó có một cái trận pháp cách âm, muốn thực hiện kế hoạch thì trước tiên phải loại bỏ thứ này.
Lâm Phong lấy ra một cái trận kỳ cắm vào trận nhãn, thứ này có thể tạm thời vô hiệu hóa trận pháp cách âm.
Để thuận lợi theo dõi hắc bào nam tử, mấy hôm trước Lâm Phong đã đến Thiên Khí Các luyện chế vài cái trận kỳ, không ngờ hôm nay lại dùng đến.
Sau khi hoàn thành mọi chuyện, Lâm Phong lặng lẽ trở về tiểu viện chờ đợi, lúc sau thì thanh niên phục vụ mang theo thức ăn đến.
- Khách quan, đây là thức ăn của ngài.
- Để lên bàn cho ta.
Thanh niên phục vụ vừa để thức ăn xuống thì cảm giác trời đất quay cuồng, toàn thân vô lực.
- Đắc tội rồi.
Bên trong tiểu viện, Lý Mộng Kỳ ngồi đối diện với hai tên hắc y nhân, một tên đeo mặt nạ còn một tên thì không.
Hắc y nhân mang mặt nhìn mỹ nữ đối diện, giọng nói vô cảm.
- Ngươi đến muộn.
- Chỉ là gặp chút vấn đề.
Từ khi rời Bạch Vân Lâu, Lý Mộng Kỳ luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi, có thể là thuộc hạ của Lý Nguyệt Thần nên nàng phải mất một ít thời gian để giải quyết.
Chuyện lần này quan hệ đến tương lai của nàng, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm.
Thanh niên đeo mặt nạ khẽ gật đầu, giọng điệu tùy ý.
- Thứ ta cần đã có chưa ?
- Ta muốn nhìn thấy tín vật.
- Người đó nói không sai, ngươi rất cẩn thận.
Lý Mộng Kỳ nhìn đối phương lấy ra một cái lệnh bài đặt lên bàn, ngọc thủ giơ ra, lệnh bài rơi vào tay nàng.
Trong quá trình giao dịch, vì đối phương luôn che giấu thân phận nên Lý Mộng Kỳ phải dùng lệnh bài làm tín vật, đề phòng có người g·iả m·ạo.
Sau khi quan sát một lúc, xác định lệnh bài trong tay là hàng thật, Lý Mộng Kỳ cũng lấy ra một cái lệnh bài đưa cho đối phương.
Nhưng nàng chưa kịp hành động thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
- Khách quan, thức ăn đã được mang đến.
Thanh niên phục vụ đợi một lúc thì cửa phòng mở ra, một tên hắc y nhân xuất hiện.
Khi nhìn thấy rõ diện mạo đối phương, ánh mắt thanh niên phục vụ thoáng lóe lên rồi trở lại như thường, vẻ mặt tươi cười.
- Khách quan, đây là thức ăn của ngài.
- Bọn ta không gọi thức ăn.
- Có một vị công tử bảo tiểu nhân mang thức ăn đến, tất cả chi phí đều đã được thanh toán.
- Để hắn vào.
Hắc y nhân muốn đuổi người thì giọng nói của một nữ tử từ bên trong phòng vọng ra.
Thanh niên phục vụ bước vào phòng, cẩn thận đặt từng món ăn lên bàn sau đó mỉm cười nhìn bạch y nữ tử.
- Khách quan có thể tùy ý gọi món, tất cả chi phí sẽ có người chi trả.
Lý Mộng Kỳ nhìn mấy món ăn trên bàn, đều là mỹ vị nổi tiếng của Phong Minh Viên.
- Là người nào kêu ngươi mang thức ăn đến ?
- Là vị công tử đã gặp khách quan ở tửu điếm.
- Lui ra đi.
Lâm Phong bước ra khỏi phòng lập tức đi về phía tiểu viện của hắn, ánh mắt liếc nhìn xung quanh đến khi chắc chắn không có ai thì đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào phòng, giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi làm phục vụ không tệ, có muốn đổi nghề không ?
- Thật ra ta làm sư phụ cũng rất tốt, lão có muốn thử không ?
Lâm Phong vừa nói vừa dịch dung, thoáng cái đã trở lại bộ dáng ban đầu, hắn đá tên phục vụ đang nằm trên đất vài cái, để tên này ngủ thêm một lúc không chừng sẽ bị nghi ngờ.
- Nè, dậy đi.
Tên phục vụ mơ màng tỉnh lại, ánh mắt ngơ ngác liếc nhìn xung quanh.
- Đây là đâu, ta là ai ?
- Đây là phòng của lão tử.
Lâm Phong trừng mắt nhìn tên phục vụ.
- Còn ngẩn người làm gì, mau đi lấy thêm vài món ăn cho lão tử.
- Dạ, tiểu nhân lập tức đi ngay.
Tên phục vụ nhìn thấy bộ dáng hung thần của đối phương liền hoảng sợ bỏ chạy, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm Phong lấy ra đồng âm nguyên thạch kích hoạt, vài giọng nói lần lượt truyền đến, trong có một tên đã từng là đồng môn của hắn, cựu đệ nhất thất thiên tài Cửu Huyền đan cung, Vương Lăng.
Bên trong căn phòng, sau khi nghe Lý Mộng Kỳ kể sơ qua mọi chuyện, thanh niên đeo mặt nạ mỉm cười.
- Có cần ta giúp ngươi giải quyết tên đó không ?
- Không cần.
Giết người bên trong Đan thành không phải là chuyện nhỏ, nếu tạo ra động tĩnh quá lớn thì hành tung của bọn họ có thể sẽ bị phát hiện.
Lý Mộng Kỳ lấy ra một cái lệnh bài đưa cho đối phương, bên trên có đính tám viên bảo thạch y như cái của Lâm Phong.
- Cầm thứ này trong tay thì ngươi có thể tự do ra vào nội thành.
- Ngươi thật không đơn giản, ngay cả đan bài cũng lấy được.
- Vì lấy được thứ này, ta đã tốn không ít công sức.
- Chỉ cần kế hoạch thành công thì bao nhiêu công sức ngươi bỏ ra đều đáng giá.
Thanh niên đeo mặt cầm đan bài trong tay, ánh mắt hài lòng, có được thứ này xem như kế hoạch đã thành công một nữa.
Hắn nhìn về phía thanh niên ngồi cạnh.
- Chuyện còn lại phải nhờ vào Vương đạo hữu.
- Không thành vấn đề.
Vương Lăng gật đầu, giọng nói tràn đầy tự tin.
- Trừ khi có mười tên luyện thành cửu đan nếu không thập đại thiên kiêu chắc chắn có một vị trí của chúng ta.
- Rất tốt.
- Còn chuyện Lý tiên tử đã hứa với tại hạ thì sao ?
- Vương đạo hữu yên tâm, Mộng Kỳ nói được làm được.
Thanh niên đeo mặt nạ đột nhiên xen vào.
- Là tên Lâm Phong gì đó đúng không ?
- Chính là hắn.
- Có cần ta đi giải quyết tên đó giúp ngươi không ?
- Không cần.
Vương Lăng lắc đầu.
- Ta muốn chính tay đánh bại Lâm Phong, để hắn hiểu rõ ai mới là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang.
- Vậy tạm thời để hắn sống thêm vài ngày.
Thanh niên đeo mặt mỉm cười, giọng nói thản nhiên cứ như lấy mạng người đối với hắn chỉ là một chuyện tùy ý.