Chương 487: Thi đấu
Lâm Phong cũng bước tới chào hỏi, ánh mắt hắn nhìn về phía nữ tử phía sau Lý Nguyệt Thần nhưng chỉ thoáng qua rồi thôi.
Lý Nguyệt Thần vừa nhìn thấy Lâm Phong, khóe môi khẽ cong lên.
- Xem ra tâm tình của Lâ·m đ·ạo hữu rất tốt, không chút bận tâm đến trận chiến sắp tới.
- Hành sự tại nhân thành sự tại thiên, tại hạ chỉ có thể làm hết sức.
- Đây là lần đầu Như Mộng tham gia thi đấu, hi vọng đạo hữu nhẹ tay với muội ấy.
Lâm Phong đột nhiên cảm giác có vài đạo khí tức bất thiện hướng tới, trong lòng âm thầm kêu khổ, rõ ràng trận đánh cược này là do Nam Cung Như Mộng đề xuất, liên quan gì đến hắn.
Mặt dù đám thanh niên xung quanh rất bất mãn với Lâm Phong nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể dùng ánh mắt đe dọa tâm lý đối thủ.
Cửa phòng mở ra, một thanh niên từ bên ngoài bước vào, ánh mắt nhìn qua đám người trong phòng cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong.
Thanh niên đi về phía Lâm Phong, giọng nói lạnh nhạt.
- Lâm sư đệ đã lâu không gặp.
- Hai chữ sư đệ này tại hạ không dám nhận.
Lâm Phong mỉm cười nhìn đối phương.
- Không ngờ hôm nay có thể gặp được Vương đạo hữu ở chỗ này.
- Nghe nói Lâ·m đ·ạo hữu rất thích đánh cược, tại hạ có thể đánh cược với đạo hữu một trận không ?
Giọng nói của Vương Lăng đột nhiên đề cao, thanh âm vang vọng khắp căn phòng, đám thiên kiêu vừa nghe đến hai chữ đánh cược liền chuyển sự chú ý đến.
- Lại có người muốn đánh cược với Lâm Phong sao ?
- Hình như hai tên đó có quen biết.
- Nếu lần này Lâm Phong thua, chỉ sợ cả cái nịt cũng không còn.
Vương Lăng mỉm cười nhìn thanh niên đối diện.
- Lâ·m đ·ạo hữu không dám sao ?
- Vương đạo hữu đã có nhã ý thì tại hạ cũng không tiện từ chối.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Tại hạ chỉ là không biết nên dùng thứ gì để đánh cược với Vương đạo hữu.
- Rất đơn giản, người nào thua cược thì phải rời khỏi Nam Hoang, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Nam Cung đạo hữu.
- Lỡ Như Mộng đạo hữu xuất hiện trước mặt tại hạ thì sao ?
Vương Lăng nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn Lâm Phong.
- Lâ·m đ·ạo hữu nói vậy là có ý gì ?
- Không có gì, tại hạ chỉ cảm giác điều kiện của đạo hữu có chút không ổn.
- Nếu đạo hữu đã không dám đánh cược thì tại hạ cũng không ép, cần gì phải tìm lý do như vậy.
- Tốt, tại hạ sẽ chấp nhận điều kiện của đạo hữu.
Lâm Phong khẽ gật đầu.
- Nhưng tại hạ cũng có một điều kiện, trường hợp tại hạ và đạo hữu cùng tiến vào thập đại thiên kiêu thì người thua phải nhường lại danh ngạch Thiên Hỏa Sơn cho đối phương.
- Chuyện này…
Vẻ mặt Vương Lăng trở nên do dự, hắn không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy, Thiên Hỏa Sơn quan hệ đến đại sự, một khi xảy ra sơ suất thì hắn cũng không gánh nổi.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt bất định của đối phương, xem ra lão đầu đoán không sai, kế hoạch của bọn chúng nhất định có liên quan đến Thiên Hỏa Sơn.
- Chẳng lẽ bọn chúng muốn đánh chủ ý đến thánh dược ?
Nếu mọi chuyện là như vậy thì lần này đối thủ của Lâm Phong không chỉ có tam đại tộc mà còn có cả Ma giáo, vừa nghĩ đến thôi đã thấy không thơm.
- Hừ.
Trong lúc Lâm Phong đang suy nghĩ thì Vương Lăng đột nhiên xoay người rời đi, đám thiên kiêu xung quanh không còn kịch xem cũng bỏ đi.
Lúc sau, cửa phòng mở ra, tộc nhân Trang gia từ bên ngoài bước vào, đám thiên kiêu trong phòng nhìn thấy người đến, vẻ mặt hưng phấn, lại sắp có kịch hay để xem.
Nhưng đời không như là mơ, Trang Phi Phàm chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Phong một cái rồi đi chảo hỏi đám người xung quanh, hoàn toàn không để ý đến đối thủ.
Khi Nam Cung Như Mộng bước vào phòng cũng chỉ nói vài câu với Lâm Phong sau đó đi đến chỗ Lý Nguyệt Thần trò chuyện.
Hai giờ trôi qua, cửa phòng lần nữa mở ra, một lão đầu từ bên ngoài bước vào.
- Thời gian đã đến, mời các vị theo lão phu đến Đan đài.
Lão đầu vừa dứt lời liền xoay người rời đi, đám thiên kiêu theo phía sau, đi qua một dãy hành lang thì bọn họ tiến vào thông đạo, phía cuối là một cái đại môn đóng kín.
Bên trên Đan đài, thành chủ Lâm Cửu Sơn vừa đọc xong một bài diễn văn chào đón tu sĩ đến tham gia thi đấu, tiếp đó là một lão đầu bước lên, trong tay cầm theo một bảng danh sách.
- Đan sư tham gia thi đấu chuẩn bị lên đài.
Lão đầu vừa dứt lời thì đại môn đóng kín thông đạo liền mở ra, thanh âm hò hét từ khắp nơi tràn đến.
Dù đứng bên trong thông đạo nhưng Lâm Phong vẫn cảm giác được không khí nóng bỏng, cuồng nhiệt từ trên kháng đài.
- Lý Nguyệt Thần.
Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần từ bên trong thông đạo bước ra, trước ánh mắt của hàng vạn tu sĩ nàng vẫn thản nhiên bước lên Đan đài như chốn không người.
- Lâm Tử Tinh.
- Dịch Cảnh.
- Trang Phi Phàm.
Đứng đầu danh sách dĩ nhiên là thập đại thiên kiêu, tiếp đó sẽ đến thành viên của tam đại tộc, đệ tử Hỏa Dương thánh cung và cuối cung là thiên tài các vực.
- Lâm Phong.
- Nam Cung Như Mộng.
- Vương Lăng.
Bên trên kháng đài, Lãnh Phi Dao đang hò hét cổ vũ cho tiểu sư đệ đột nhiên dừng lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.
- Người đó hình như là Vương sư huynh.
- Hắn không còn liên quan đến Cửu Huyền, cũng không phải là sư huynh của muội.
Giọng nói của Hàn Băng truyền đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vương Lăng, nàng vẫn nhớ rất rõ lý do tên đó rời đi.
Ánh mắt Linh Mộng khẽ nhíu, nàng không chỉ biết lý do Vương Lăng rời đi mà còn đoán được nơi hắn đến, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm không tốt.
Bên trên Đan đài, tất cả đan sư đã có mặt đầy đủ, tiếp theo là phần công bố quy tắc và giải thưởng cho trận đấu.
Quy tắc rất đơn giản, tất cả đan sư tham gia thi đấu sẽ lựa cho một loại địa cấp đan dược bất kỳ để luyện chế, thứ hạng được tính dựa trên số lượng, chất lượng và thời gian.
Mười vị đan sư đứng đầu sẽ tiến vào Thiên Hỏa Sơn tu luyện trong vòng mười ngày, tám vị đan sư đứng đầu mỗi người sẽ nhận được mười danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.
Đan sư đứng vị trí thứ nhất sẽ được chọn ba gốc linh dược tùy ý trên Thiên Hỏa Sơn, vị trí thứ hai và ba được chọn hai gốc, vị trí thứ tư đến thứ mười chỉ được chọn một gốc.
Sau khi công bố quy tắc và phần thưởng, lão đầu rời khỏi Đan đài, đan sư chuẩn bị bước vào vị trí tham gia thi đấu.
- Khởi đài.
- ẦM… ẦM…
Đan đài khẽ chấn động, mấy chục khối thạch trụ cùng lúc mọc lên, mỗi khối có đường kính khoảng một trượng (3,33m) cao ngang nữa người.
Thứ này gọi là Đan trụ, bên trên có khắc một vài trận văn tạo thành một loại trận pháp đơn giản trợ giúp đan sư luyện đan.
Trong quá trình thi đấu tuyệt đối không thể rời khỏi Đan trụ, một khi vi phạm sẽ lập tức xử thua cuộc.
Lâm Phong nhìn vài tên đan sư bước lên thạch trụ, hắn cũng tìm một cái bước lên.
- Ồ…
Vừa bước lên Đan trụ, tất cả thanh âm náo nhiệt từ kháng đài lập tức biến mất nhưng Lâm Phong vẫn có thể nhìn thấy hàng vạn tu sĩ đang hò hét.