Chương 482: Thiên kiêu đại hội
Đám thiên kiêu tự động tránh ra hai bên để nhường đường cho đối phương, sau một lúc tĩnh lặng không khí trong phòng lại trở nên náo nhiệt.
Lâm Phong nhìn Lý gia bước vào, ánh mắt dừng lại trên người hồng y nữ tử đứng bên cạnh Lý Nguyệt Thần.
- Không ngờ nàng ta là tộc nhân của Lý gia.
Tuy chỉ gặp nàng hai lần nhưng Lâm Phong có thể khẳng định hồng y nữ tử và nữ tử bên cạnh tên hắc y nhân kia là một, mỹ nhân thế này trên đời không có mấy người đâu.
Lý gia là một trong tam đại thế lực của Đan thành, hồng y nữ tử lại có lai lịch không đơn giản, lần này phiền phức to rồi.
Trong lúc mọi người cười nói thì một tên tộc nhân chạy đến bên cạnh Lâm Tử Tinh, nhỏ giọng thông báo.
- Thiếu chủ, khách nhân đã đến đủ.
- Ta biết rồi.
Lâm Tử Tinh bước lên, ánh mắt liếc nhìn mọi người trong phòng.
- Các vị đạo hữu, Tử Tinh có vài lời muốn nói.
Không khí trong phòng thoáng cái đã trở nên im lặng.
- Tử Tinh thay mặt Lâm gia đa tạ các vị đạo hữu đã nể mặt tham gia đại hội hôm nay, hi vọng các vị đạo hữu vẫn tiếp tục tin tưởng Đan thành, mọi người cùng nhau phát triển…
- Vỗ tay vỗ tay…
- Tại hạ đã chuẩn bị mỹ vị bên trên, mời các vị đạo hữu cùng thưởng thức.
Lâm Tử Tinh dẫn đầu bước lên, tiếp theo là thành viên tam đại tộc và cuối cùng là thiên kiêu các vực.
Bên trên tầng lầu, mỹ vị đã được chuẩn bị theo bàn, màu sắc hấp dẫn, hương vị lang tỏa, vừa nhìn đã muốn động khẩu.
Lâm Phong bước vào phòng thì nghe được giọng nói của tiểu sư tỷ truyền đến.
- Tiểu Phong tử, bên này.
Phi Dao đã sớm tìm được vị trí, bên cạnh nàng là Mẫn Quân sư tỷ và thiên kiêu Bắc Hoang.
Lâm Phong chưa kịp ngồi xuống thì có một mỹ nữ bước tới, giọng nói e thẹn.
- Như Mộng có thể ngồi cùng các vị đạo hữu được không ?
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Như Mộng lướt qua một vòng cuối cùng dừng lại trên người nam tử mặt y phục Huyền Băng thánh cung.
- Tiểu nữ không lầm thì vị này chính là đệ nhất thiên tài Đan đạo Bắc Hoang, Nhạc Thanh đạo hữu có đúng không ?
Nhạc Thanh vội đứng lên hành lễ, bộ dáng có chút lúng túng.
- Tại hạ Nhạc Thanh, không biết tiên tử xưng hô thế nào ?
- Tiểu nữ Nam Cung Như Mộng.
Như Mộng mỉm cười, đào hoa ngọc diện.
- Như Mộng có thể ngồi ở đây không ?
- Mời tiên tử ngồi.
Lâm Phong nhìn bộ dáng bối rối của Nhạc Thanh, khóe miệng khẽ nhếch, vừa nhìn đã biết thanh niên này chưa trãi sự đời, tuyệt đối không phải đối thủ của Nam Cung Như Mộng.
Tuy Nhạc Thanh đã đồng ý nhưng Như Mộng vẫn do dự, nàng nhìn qua nam nhân bên cạnh.
- Không biết Lâ·m đ·ạo hữu có ý kiến gì không ?
- Có thể ngồi bên cạnh Nam Cung đạo hữu là vinh hạnh của tại hạ.
Lâm Phong vừa dứt lời, trong lòng thoáng động, lúc ánh mắt của hắn tiếp xúc với Nam Cung Như Mộng không hiểu sao lại có cảm giác như nhìn thấy Lý Nguyệt Thần.
Không chỉ Lâm Phong mà mấy tên nam nhân cùng bàn cũng bị kinh diễm trước vẻ đẹp của Nam Cung Như Mộng, ngay cả nữ tử cũng không trốn thoát.
Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn đối phương.
- Nam Cung tỷ tỷ, muội cảm giác tỷ tỷ càng lúc càng xinh đẹp a.
- Có thật không ?
- Không sai, Nam Cung đạo hữu là nữ tử xinh đẹp nhất mà tại hạ từng gặp được.
Đột nhiên một giọng nói xen vào, Tề Nhạc mỉm cười nhìn nữ tử thiên kiều bá mị đối diện.
- Tại hạ Tề Nhạc là ngoại môn chấp sự Huyền Băng thánh cung, hân hạnh được diện kiến tiên tử.
- Tề đạo hữu quá lời.
Như Mộng mỉm cười nhưng giọng nói lại ẩn chứa ưu thương.
- Xinh đẹp thì có ít gì, vẫn không tránh khỏi bị người khác lừa dối.
- Không thể nào.
Phi Dao mở to mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
- Là tên ngu ngốc nào lại nhẫn tâm lừa dối tỷ tỷ, ánh mắt của cái tên đó hết hạn sử dụng rồi sao ?
- Có lẽ là ta tự mình đa tình.
Như Mộng vừa dứt lời, ánh mắt không biết vô tình hay hữu ý nhìn về phía nam nhân ngồi bên cạnh.
- Cái định mệnh.
Lâm Phong đã sớm có dự cảm chẳng lành, từ lúc Nam Cung Như Mộng xuất hiện thì hắn đã đoán được thiên hạ không thể thái bình.
- Lâm gia đúng là hào phóng, chuẩn bị thật nhiều mỹ vị.
- Tiểu Phong tử, đệ nói nhảm cái gì vậy ?
- Sư tỷ dùng món này thử xem, mùi vị rất tốt.
Lâm Phong lấy vài món ăn để chặn miệng Phi Dao sau đó lại lấy thêm vài món cho Huân Vũ, bộ dáng tràn đầy quan tâm như sợ người khác không nhìn ra được mối quan hệ mập mờ giữa hai người.
Mỗi bàn có chín chỗ tương ứng với ba thiên kiêu được mời và sáu tên dự bị, mỗi món ăn đều được chia thành chín phần để đảm bảo không xảy ra tình trạng cung không đủ cầu.
Sau khi thức ăn được lên xuống vài lần, tiết mục chính của đại hội chuẩn b·ị b·ắt đầu, Lâm Tử Tinh bước lên một cái bục cao đã chuẩn bị sẵn, ánh mắt nhìn đám người xung quanh.
- Tử Tinh có mang đến vài vật phẩm, nếu vị đạo hữu nào vừa ý thì có thể tiến hành trao đổi.
Lâm Tử Tinh vừa dứt lời liền có mười mấy nữ tử lần lượt bước vào, trong tay mỗi người đều mang theo một vật phẩm.
Đám người tham dự đại tiệt đều là thiên kiêu, thấy qua không ít bảo vật nên vừa nhìn liền nhận ra lai lịch của vật phẩm, thanh âm bàn tán liên tục vang lên.
- Đó là một chi của thiên cấp linh dược mộc vân thụ.
- Vật phẩm thứ ba hình như là thiên cấp khoáng thạch, bạch tinh phong.
- Có cả thiên cấp yêu đan…
Lâm Phong nhìn mười mấy bảo vật được đưa lên, hai mắt rực sáng, có thể lấy hết thì còn gì bằng.
- Lão đầu nhìn xem có thứ nào tốt không ?
- Đều là thứ không tệ.
- Vậy…
- Đáng tiết không có thứ thích hợp với tiểu tử ngươi.
Những thứ Lâm gia đưa ra đều là bảo vật hiếm có khó tìm nhưng lại không có quá nhiều tác dụng với Lâm Phong, có lấy được cũng chưa chắc đã dùng được.
Lão đầu lại là khí linh theo chủ nghĩ thực dụng, đối với lão thì bảo vật không dùng được cũng chẳng khác gì phế vật.
Trong lúc Lâm Phong đang cùng lão đầu thương lượng thì mọi người đã bắt đầu trao đổi, nhìn từng món bảo vật bay tới bay lui thật làm cho người ta ngứa mắt.
Đúng lúc này giọng nói của Phi Dao ngồi bên cạnh truyền đến.
- Mẫn Quân tỷ cũng muốn trao đổi bảo vật sao ?
- Đúng vậy.
Mẫn Quân lấy ra một cái hộp ngọc đặt lên bàn, ngọc thủ bắt ấn, hoa văn sáng lên rồi tự mở, hai đạo linh quang tỏa ra.
- Đây là thiên cấp linh dược thủy hỏa song linh thảo, thật ra một tiêu lần này ta đến Tây Hoang là muốn dùng thứ này để trao đổi.
Bên trong hộp ngọc là một gốc nhị sắc linh dược, nữa lam nữa hồng, vừa nóng vừa lạnh, tinh khiết như ngọc, toàn thân tỏa ra linh quang, vừa nhìn đã thấy bất phàm.
- Thủy hỏa song linh thảo sao ?
Lâm Phong nhìn thấy gốc linh dược chợt nhớ đến Linh Mộng, lần trước tiến vào Thượng Cổ Chiến Trường thì yêu nữ đã nhờ hắn đi hái thứ này, chút nữa là bay màu cả đám.
- Mẫn Quân tỷ, gốc linh dược này có phải tỷ tìm được bên trong Thượng Cổ Chiến Trường không ?
- Không phải.