Chương 481: Thiên kiêu đại hội
Hôm nay Phi Dao mặt một chiếc váy rất dài, mỗi bước đi đều phải tính toán cẩn thận nếu không sẽ dẫm lên y phục, dù nàng đã rất nổ lực nhưng vẫn đến muộn.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt nghi ngờ của tiểu sư tỷ liền kéo nàng lên ngân xa.
- Mau đi thôi nếu không chúng ta sẽ đến trễ.
- Lần này bỏ qua đệ.
Bên trong ngân xa khá rộng, bài trí sang trọng, không gian đủ chỗ cho hơn mười người, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ, bên trên để đầy linh quả và linh tửu.
- Lâm gia đúng là chịu chơi.
Vừa rồi Lâm Phong đã nhìn thấy vài chiếc ngân xa đợi trước nội thành, nếu mỗi chiếc đều có linh quả và linh tửu thì số linh thạch bỏ ra cũng không ít.
Trong lúc Lâm Phong đang suy tính Lâm gia bỏ ra bao nhiêu linh thạch thì Phi Dao đã bắt đầu càn quét, ngọc thủ liên tục tập kích đám linh quả trước mặt.
Vì để tranh thủ thời gian đến kịp đại hội mà tới giờ Phi Dao vẫn chưa có gì bỏ bụng, vậy mà tên sư đệ còn muốn bỏ rơi nàng, đúng lúc có thể dùng linh quả để lấp đầy tâm tình không tốt.
Nữa canh giờ trôi qua, ngân xa dừng trước Bạch Vân Lâu, từng thân ảnh lần lượt xuất hiện, đám đông quần chúng vừa nhìn thấy người đến lại được một phen bàn luận.
- Tên đó hình như là ôn thần Lâm Phong.
- Thật sao, không ngờ hắn lại dám đến.
- Xem ra sắp có kịch hay để hóng.
- Đáng tiết là không ai bán vé.
Lâm Phong nghe đám người xung quanh liên tục bàn bán, vẻ mặt như thường, hắn đã sớm không để những lời thế tục ảnh hưởng đến đạo tâm.
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh lại có chút không yên, đối diện với hàng ngàn ánh mắt của tu sĩ không phải ai cũng có thể giữ được bình tĩnh.
Huân Vũ khẽ nắm lấy ngọc thủ của Phi Dao, nhỏ giọng trấn an.
- Không sao, muội không cần để ý đến bọn họ.
Lâm Phong gật đầu phụ họa.
- Sư tỷ yên tâm, đám người đó chỉ đứng bên ngoài, bọn họ sẽ không vào trong giành thức ăn với tỷ.
- Có phải đệ muốn bị ăn đòn không ?
Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ, lúc nãy nàng chỉ ăn nhiều linh quả một chút, có cần phải nói như vậy không.
Lâm Phong và Phi Dao mắt lớn trừng mắt nhỏ, khi hai bên chuẩn bị khẩu chiến thì có vài người từ bên trong Bạch Vân Lâu bước ra.
Lâm Tử Tinh dẫn đầu xuất hiện, mỉm cười nhìn đối phương.
- Hình như tâm trạng của Lâm huynh không được tốt, là đang trách tại hạ không kịp tiếp đón sao ?
- Tử Tinh huynh quá lời.
- Vậy chẳng lẽ linh quả không đủ dùng ?
Lâm Hi đứng bên cạnh xen vào, nàng vừa dứt lời liền bước tới ngân xa kiểm tra nhưng bị nhị ca ngăn lại.
Ngọc thủ của Phi Dao khẽ kéo y phục tên sư đệ, linh quả bên trong ngân xa phần lớn đã bị nàng giải quyết hết nếu để nha đầu họ Lâm kia biết được nhất định sẽ chê cười.
Lâm Phong nhìn bộ dáng lo lắng của tiểu sư tỷ, vẻ mặt nhịn cười nhìn đám người đối diện.
- Tử Tinh huynh, có thể vào trong rồi nói không ?
- Mời vào.
Bên trong Bạch Vân Lâu, không khí náo nhiệt, thanh âm cười nói liên tục truyền đến, nhìn qua không khác gì đại tiệt thông thường nhưng thật ra là nơi quần long hội tụ.
Mỗi người có mặt nơi đây đều là thiên kiêu đương thời, tùy tiện chọn một tên cũng đủ làm cho các thế lực to lớn ngoài kia tranh giành đến sức đầu mẻ trán.
Lâm Phong theo sau Lâm Tử Tinh bước vào, ánh mắt liếc nhìn đám thanh niên thiếu nữ xung quanh, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều ẩn hiện khí chất bất phàm.
Sau khi quan sát một thời gian Lâm Phong vẫn không thấy được đối tượng cần tìm nhưng lại tìm được vài gương mặt quen thuộc, hắn đi tới bên cạnh một bạch y nữ tử, mỉm cười nhìn đối phương.
- Mẫn Quân sư tỷ, đã lâu không gặp.
- Không ngờ lại gặp được Lâ·m đ·ạo hữu ở nơi đây.
Từ lúc Lâm Phong bước vào thì Mẫn Quân đã nhìn thấy nhưng nàng chỉ gặp hắn một lần bên trong Thượng Cổ Chiến Trường nên không dám khẳng định có phải là cùng một người hay không.
Hơn nữa hai nữ nhân đi cùng hắn lại không phải là Hàn Băng, mặt dù có một nữ tử tướng mạo giống đến bảy tám phần.
Lâm Phong nhìn ánh mắt đối phương không ngừng quan sát tiểu sư tỷ liền giới thiệu.
- Đây là Phi Dao sư tỷ, cũng là muội muội của Hàn Băng sư tỷ.
- Đúng là rất giống Hàn Băng.
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì Phi Dao giống Hàn Băng đến bảy phần nhưng vì tính cách khác nhau nên có rất ít người nhầm lẫn giữa hai nàng.
- Mẫn Quân tỷ tỷ.
Lãnh Phi Dao bước tới hành lễ, bộ dáng thập phần dịu dàng, đôi mắt long lanh tràn đầy ngưỡng mộ nhìn đối phương.
- Tỷ tỷ của muội từng nói, Mẫn Quân tỷ tỷ chính là nữ tử xinh đẹp nhất Huyền Băng thánh cung, cuối cùng hôm nay muội cũng được gặp mặt.
- Hàn Băng nói như vậy thật sao ?
- Đúng vậy.
Mẫn Quân mỉm cười, tuy nàng biết Hàn Băng sẽ không nói ra những lời này nhưng trong lòng vẫn cảm giác rất vui.
- Hừ, nịnh hót.
Giọng nói khinh thường của một tên nam tử bên cạnh truyền đến, từ y phục trên người cho thấy đối phương cũng là đệ tử Huyền Băng thánh cung.
Mẫn Quân lạnh lùng liếc nhìn đối phương.
- Tề Hậu, ngươi không biết xen vào chuyện của người khác là thiếu lễ giáo sao ?
- Ta muốn làm gì còn chưa tới lượt ngươi nói.
Tề Hậu nghe đối phương nói, mặt không biến sắc, địa vị của hắn và Mẫn Quân ngang nhau, không có gì phải sợ.
Mẫn Quân nắm lấy ngọc thủ của Phi Dao, giọng nói cưng chiều.
- Không cần để ý tên đáng ghét đó, tỷ dẫn muội đi chơi.
- Tốt.
Lâm Phong nhìn tiểu sư tỷ rời đi, trong lòng thầm cầu nguyện cho Mẫn Quân sư tỷ sau đó nhìn lão bà bên cạnh.
- Huân Vũ tỷ tỷ có muốn ăn chút gì không ?
- Cũng được.
Bên trong Bạch Vân Lâu đã chuẩn bị đầy đủ mỹ vị cho thiên kiêu đại hội, linh quả chỉ là món khai vị cho nên Lâm Phong chỉ lấy một ít, còn phải để dành sức để chút nữa chiến đấu.
Khi Lâm Phong mang linh quả đến chỗ Huân Vũ thì bên ngoài Bạch Vân Lâu truyền đến vô số tiếng hò hét, so với lúc hắn xuất hiện còn lớn hơn gấp mấy lần.
Lâm Tử Tinh vội dẫn theo tộc nhân ra ngoài tiếp đón, đám thiên kiêu tò mò đi theo thì thấy một đoàn người vừa bước xuống ngân xa.
Dẫn đầu là một tuyệt thế nữ tử, dáng người uyển chuyển, dung mạo tựa thiên tiên, khí chất xuất thần, áp đảo quần phương, nơi nàng đi qua, chúng nhân vô đối, nhật nguyệt vô quang.
Cho dù là thiên chi kiêu tử cũng phải ngẫn người trước vẻ đẹp động lòng của nàng, ngay cả Lâm Phong cũng không ngoại lệ, đến khi giọng nói của lão đầu truyền đến thì hắn mới tỉnh người.
- Mị thuật của nha đầu này không đơn giản, tiểu tử ngươi phải cẩn thận.
- Thật là lợi hại.
Lâm Phong khẽ gật đầu, ánh mắt thận trọng nhìn Lý Nguyệt Thần, đến cả một khí linh kiêu ngạo như lão đầu cũng phải kiên kỵ chứng tỏ nữ nhân này thật sự rất đáng sợ.
- Lý gia đến rồi.
Giọng nói của ai đó truyền đến làm cho đám thiên kiêu tỉnh mộng, không biết từ lúc nào Lý gia đã bước đến trước đại môn Bạch Vân Lâu.