Chương 483: Thiên kiêu đại hội
Mẫn Quân khẽ lắc đầu.
- Thứ này là của một vị trưởng lão hái được bên dưới Xuất Vân hồ.
- Xuất Vân hồ, đó là nơi nào vậy ?
- Là một trong những hiểm địa của Bắc Hoang.
Tuy Xuất Vân hồ nằm ở Bắc Hoang nhưng bên dưới đáy hồ lại có một dòng hỏa linh mạch, dù hỏa mạch đã không còn hoạt động nhưng vẫn tỏa ra nhiệt khí khổng lồ đủ sức cho thiên cấp linh dược hỏa hệ sinh trưởng.
Cũng vì nguyên nhân này làm cho nước bên trong hồ liên tục bốc hơi tạo thành bạch vụ bao phủ vài ngàn dặm trên mặt hồ.
Cứ cách vài năm, bạch vụ sẽ suy giảm một lần, đây cũng là thời điểm tu sĩ tiến vào Xuất Vân hồ tầm bảo.
Lâm Phong nghe đến đây nhịn không được hỏi.
- Chẳng lẽ bình thường không thể tiến vào sao ?
- Có thể nhưng rất nguy hiểm.
- Không phải chỉ là hơi nước thôi sao, có gì mà nguy hiểm.
- Ngu ngốc.
Tề Hạo dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Phong.
- Nếu không có gì nguy hiểm thì sao lại gọi là hiểm địa.
Mẫn Quân bất mãn nhìn Tề Hạo, nếu không phải tình thế bắt buộc thì nàng chẳng muốn đi chung với cái tên cao ngạo này.
- Lâ·m đ·ạo hữu chưa từng đến Bắc Hoang, không biết cũng là chuyện bình thường.
Bạch vụ ở Xuất Vân hồ giống như một cái mê trận khổng lồ, một khi tiến vào sẽ không thể xác định được phương hướng, ngoài ra còn xuất hiện cả ảo cảnh.
Nghe nói từng có một vị tôn giả lạc bên trong hồ suốt mấy năm, phải đợi đến khi bạch vụ tan biến mới có thể thoát ra, khi đó tinh thần đã trở nên điên loạn, chỉ sống chưa tới một năm thì vẫn lạc.
- Thời của tiểu tử ngươi tới rồi.
Lâm Phong đang ngồi nghe kể chuyện thì giọng nói của lão đầu truyền đến làm cho hắn mất cả hứng, mỗi lần nghe được câu này của lão thì chẳng có gì tốt đẹp.
- Không hiểu sao ta lại có một dự cảm không lành.
- Tùy tiểu tử ngươi.
- Có chuyện gì sao ?
- Ngày xửa ngày xưa…
Lãnh Phi Dao chăm chú nhìn gốc linh dược trong hộp ngọc, ước gì nàng cũng có một gốc như thế này.
- Mẫn Quân tỷ tỷ muốn dùng thủy hỏa song linh thảo đổi thứ gì vậy ?
- Băng hỏa linh chi.
- Hình như Lâm gia không có thứ tỷ tỷ muốn đổi.
- Hi vọng là Lý gia và Trang gia sẽ có.
Theo quy tắc thì Lâm gia là chủ nhân tổ chức đại hội nên có quyền trao đổi trước, tiếp theo đó sẽ đến lượt thiên kiêu lấy ra vật phẩm muốn trao đổi.
Sau Lâm gia thì đến lượt Lý gia trao đổi vật phẩm, một nam tử bước lên, trên tay cầm theo hộp ngọc.
- Tại hạ Lý Thanh, muốn dùng một khối lam tinh kim đổi lấy một gốc thiên cấp linh dược hệ thủy.
Lý Thanh vừa dứt lời liền mở ra hộp ngọc, bên trong là một khối tinh thạch lấp lánh lam quang.
- Oa, đẹp quá.
Đôi mắt Phi Dao tỏa ra hào quang không thua kém bảo thạch, nếu như nàng có một khối lam tinh kim nhất định không mang ra trao đổi mà sẽ dùng để chế tạo vài món nữ trang tuyệt đẹp.
Lâm Phong nhìn từng tộc nhân của Lý gia lần lượt lấy ra vật phẩm trao đổi, đến khi hồng y nữ tử bước lên, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
- Không biết là cao nhân phương nào.
Hồng y nữ tử cầm trong tay bình ngọc, nàng mỉm cười nhìn mọi người, giọng nói ôn nhu.
- Tiểu nữ Mộng Kỳ, muốn dùng một viên thiên cấp hỏa vân đan đổi lấy một gốc thiên dược song hệ bất kỳ.
- Lý Mộng Kỳ, hình như cái tên này từng nghe ở đâu thì phải.
Lâm Phong nhíu mày, hắn chắc chắn đã từng nghe qua cái tên này nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Hắn muốn hỏi lão đầu thì giọng nói của Như Mộng từ bên cạnh truyền đến.
- Mộng Kỳ tiên tử là thiên tài đan đạo đứng thứ hai của Lý gia, cũng là thiên kiêu xếp thứ bảy trên Đan bảng.
- Đa tạ Nam Cung đạo hữu nhắc nhỡ.
Lâm Phong đã từng xem qua thập đại thiên kiêu trên Đan bảng, cũng từng thấy qua cái tên Lý Mộng Kỳ nhưng lại không nhớ ra được.
Không phải vì hắn bất cẩn mà là vì cái tên của nàng đã bị ánh hào quang của một cái tên khác che mất, mỗi lần nhắc đến Lý gia thì người ta chỉ nhớ đến Tây Hoang đệ nhất kỳ nữ, Lý Nguyệt Thần.
Lâm Phong thở dài, Lý Mộng Kỳ là nữ tử tài sắc song toàn, dung mạo của nàng chỉ kém Nam Cung Như Mộng một chút, thiên phú thì khó ai sánh ngang, chỉ hận nàng sinh không đúng thời, gặp phải yêu nghiệt đến cả lão đầu cũng phải đề phòng.
Sau khi cảm thán cho đối phương, Lâm Phong bắt đầu cảm thán cho số phận, tuy Lý Mộng Kỳ không thể so với Lý Nguyệt Thần nhưng cũng là thiên kiêu của Lý gia, muốn đối phó hắn không phải là chuyện gì khó.
- Tình hình có chút không ổn.
- Xem ra chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu.
- Xin nghe cao kiến của tiền bối.
- Mỹ nam kế.
Theo như lão đầu quan sát thì Lý Mộng Kỳ hoàn toàn không có ân oán gì với Lâm Phong, vấn đề nằm ở chỗ tên hắc bào nam tử kia.
Cái tên đen thui đó có thể lợi dụng mối quan hệ mờ ám với Lý Mộng Kỳ thì tại sao Lâm Phong lại không thể ?
- Lão muốn ta đi câu dẫn Lý Mộng Kỳ ?
- Nếu đã ôm đùi thì phải ôm cái đùi ngon nhất.
- Ta phản đối, quân tử sĩ khả sát bất khả nhục.
Dùng mỹ nam kế với Lý Mộng Kỳ thì Lâm Phong có vài phần nắm chắc nhưng đối tượng là Lý Nguyệt Thần thì chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Tuy Lâm Phong chỉ tiếp xúc với Lý Nguyệt Thần vài lần nhưng hắn có cảm giác nữ nhân này còn nguy hiểm hơn cả yêu nữ, tuyệt đối không thể động vào.
Trong lúc Lâm Phong và lão đầu bàn luận kế sách, đại hội vẫn tiếp tục diễn ra, lần này đến lượt thiên kiêu Đông Hoang bước lên.
- Tại hạ Trương Thừa Ân muốn dùng viên hồn châu này để đổi lấy một viên yêu đan của thiên cấp hỏa cầm, nếu là loại có thượng cổ huyết mạch sẽ được ưu tiên.
Bên trong hộp ngọc là một viên bạch châu tỏa ra hào quang mờ ảo, thứ này vừa xuất hiện làm cho không khí đại tiệt trở nên yên tĩnh, đám tu sĩ cảm giác như có một đạo dị lực xoa dịu linh hồn.
Giọng nói của một tên thiên kiêu truyền đến.
- Trương đạo hữu, có phải viên hồn châu của đạo hữu đến từ Thượng Cổ Chiến Trường không ?
- Không phải.
Trường Thừa Ân lắc đầu.
- Thứ này được một vị đạo hữu của tại hạ tìm được bên trong Đại Nhật bí cảnh.
Đại Nhật bí cảnh là nơi thí luyện lớn nhất của Đại Nhật thánh cung, nghe nói bên trong có một cái thượng cổ di tích, rất nhiều tu sĩ đã tìm được bảo vật ở đây.
Lại có thêm một giọng nói truyền đến.
- Trương đạo hữu, có thể dùng vật phẩm khác để trao đổi không ?
- Vậy phải xem thành ý của đạo hữu.
Lâm Phong đột nhiên đứng lên, mỉm cười nhìn đối phương.
- Tại hạ muốn dùng tin tức của liệt diễm điêu cùng với một gốc thiên cấp dị dược để trao đổi, không biết ý của đạo hữu thế nào ?
- Lâ·m đ·ạo hữu thật sự biết tin tức của liệt diễm điêu ?
- Thiên chân vạn xác, quân tử nhất ngôn.
- Được, tại hạ đồng ý.
Trương Thừa Ân vừa dứt lời thì có một nữ tử bước đến nhận lấy hộp ngọc mang để chỗ Lâm Phong.