Thiên La

Chương 480: Thiên kiêu đại hội




Chương 480: Thiên kiêu đại hội

Ngân xa dừng phía trước Bạch Vân Lâu, từng người lần lượt bước xuống, trên y phục của bọn họ đều có ký hiệu của Đan thành, bên dưới ký hiệu là một chữ Lâm.

Dẫn đầu là đệ nhất thiên tài Lâm gia Lâm Tử Tinh, khí tức trầm ổn, phong thái bất phàm, dù đối mặt với hàng ngàn tu sĩ vẫn không chút biến sắc.

Đám tu sĩ xung quanh vừa nhìn liền nhận ra lai lịch của đối phương, nhất là nữ tu, ánh mắt ẩn hiện phong tình.

Lâm Tử Tinh không chỉ là đệ nhị thiên kiên trên Đan bảng mà còn là đệ nhất nam thần trong lòng vô số thiếu nữ của Đan thành, danh tiếng chỉ xếp phía sau Lý Nguyệt Thần.

- Lâm gia chi tử thật là danh bất hư truyền.

- Không chỉ tiêu soái mà còn tài giỏi, đúng là nhân ngoại hữu nhân.

- Thôi đi, ngươi mà cũng muốn so với người ta.

Thanh niên đứng bên cạnh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên huynh đệ, vô danh tiểu tốt như bọn họ mà cũng đòi so với thiên chi kiêu tử.

- Người đó có phải Tử Anh tiên tử không ?

- Tiên tử nơi nào ?

- Chính là mỹ nữ đi bên cạnh Lâm Tử Tinh.

- Thật là một mỹ nhân lạnh lùng.

Lâm Tử Anh là đại tiểu thư Lâm gia, đệ nhị thiên kiêu của gia tộc, đứng thứ năm trên Đan bảng nhưng bình sinh nàng rất ít lộ diện nên không có nhiều người thấy qua dung mạo.

Lâm Hi đi bên cạnh nhị ca, vẻ mặt buồn bực, nàng cũng là nữ tử tài sắc song toàn nhưng sao không nghe ai nhắc đến.

Thiên kiêu đại hội lần này do Lâm gia phụ trách, bọn họ phải đến sớm để chuẩn bị chào đón khách nhân cho nên tu sĩ bên ngoài phải đứng đợi suốt nữa canh giờ thì đám người tiếp theo mới xuất hiện.

Lần này vẫn là một trong tam đại gia tộc Trang gia, dẫn đầu là huynh đệ Trang Phi Phàm và Trang Bất Phàm.

Đám tu sĩ đang nhàm chán lại có chuyện bàn tán.

- Các người nói xem tên ôn thần Nam Hoang kia có dám đến không ?

- Cái tên đó có còn chưa biết có được mời hay không nữa là.

- Nếu là tại hạ nhất định sẽ không đến.



Trang gia có đến mười mấy tộc nhân tham gia đại hội, thanh thế to lớn, một khi Lâm Phong xuất hiện sẽ bị ép đến không ngốc đầu lên được.

Thanh niên bên cạnh khẽ lắc đầu.

- Các ngươi đừng quên tên ôn thần đó không chỉ ham tài mà còn háo sắc.

- Ta nghe nói tất cả mỹ nhân trên Đan bảng đều tham gia đại hội.

- Ta còn nghe nói Lâm gia sẽ dùng linh quả thượng hạng để chiêu đãi.

- Mau nhìn, lại có người đến.

Thêm vài chiếc ngân xa dừng trước đại môn Bạch Vân Lâu, mười mấy thanh niên, thiếu nữ lần lượt xuất hiện nhưng y phục trên người lại không đồng nhất, vừa nhìn đã biết không cùng một thế lực.

Bên trong Bạch Vân Lâu, Lâm Tử Tinh cùng với huynh đệ Trang gia đang thảo luận về thiên kiêu đại hội thì có tộc nhân tiến vào bẩm báo.

- Thiên kiêu Bắc Hoang và Đông Hoang đã đến.

Tử Tinh nhìn ngũ đệ đứng bên cạnh.

- Trung Vân.

- Vâng.

Lâm Trung Vân dẫn theo vài tộc nhân rời đi, Trang Phi Phàm mỉm cười nhìn nam tử đối diện.

- Lâm huynh, ta nghe nói Lâm tộc trưởng có ý định thu nhận Lâm Phong đúng không ?

- Chuyện này chỉ là tin đồn, Trang huynh không cần để ý.

- Không sao, nếu Lâm tộc trưởng thật sự có ý định như vậy thì ta sẽ nhẹ tay với hắn một chút.

- Trang huynh tự tin như vậy sao ?

Tuy Lâm Tử Tinh chỉ gặp qua Lâm Phong vài lần nhưng hiểu được con người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nói về luyện đan thì Lâm Phong chưa chắc tiến được vào thập đại thiên kiêu nhưng nói về đan đạo thì tuyệt đối đứng trong ba thứ hạng đầu.

Từ lúc Lâm Phong đánh bại Trang Bất Phàm đến giờ đã qua một đoạn thời gian, làm sao biết được hắn tiến bộ như thế nào.



Trang Phi Phàm lại có suy nghĩ khác, dù Lâm Phong có tiến bộ thần tốc thì chỉ hơn một năm ngắn ngủi cũng không thể nào tăng thêm nhất đan, hơn nữa đan đạo càng lên cao sẽ càng khó.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Lâm Trung Vân từ bên ngoài tiến vào.

- Nhị ca, Lâm Phong đến rồi.

Lâm Tử Tinh gật đầu, ánh mắt nhìn Trang Phi Phàm.

- Trang huynh có muốn đi gặp đối thủ một chút không ?

- Chỉ là một tên tiểu nhân, không có hứng thú.

Lâm Hi nhìn nhị ca rời đi liền cất giọng đuổi theo.

- Muội cũng muốn đi.

Nữa canh giờ trước, Lâm Phong vừa bước ra khỏi nội thành thì nhìn thấy vài chiếc ngân xa đang chờ bên ngoài, mỗi chiếc đều có cấm đại kỳ Lâm gia.

Một thanh niên chạy tới bên cạnh Lâm Phong hành lễ.

- Lâm công tử mời lên ngân xa.

- Có thể đợi một chút không ?

- Vâng.

Lâm Phong nhìn thanh niên lui qua một bên, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

- Chẳng phải tiểu sư tỷ nói sẽ tập hợp ở đây sao ?

Sau khi biết được có thể dẫn theo hai người tham gia thiên kiêu đại hội, Lâm Phong lập tức chạy đến Tây Hương Lâu tìm hai vị lão bà.

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của hàng ngàn tu sĩ, Lâm Phong bước xuống ngân xa lộng lẫy, tay phải ôm Hàn Băng, tay trái ôm Huân Vũ, cảm giác lúc đó vừa nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.

Chỉ là đời không như mơ, Hàn Băng không thích những chỗ náo nhiệt nên để Phi Dao thay nàng tham gia.

Theo như kế hoạch thì Lâm Phong và Phi Dao sẽ tập hợp ở nội môn sau đó cùng đến Tây Hương Lâu đón Huân Vũ.

- Lâm huynh.



Trong lúc Lâm Phong chờ đợi, chợt có giọng nói từ phía sau truyền đến, hắn xoay người thì nhìn thấy hai nam một nữ bước tới.

Nữ tử khí chất ung dung, dáng người uyển chuyển, đào hoa ngọc diện xứng danh mỹ nữ, hai tên thanh niên bên cạnh thì bỏ qua.

Trương Thừa Ân dẫn đầu bước tới bên cạnh Lâm Phong.

- Thì ra Lâm huynh ở đây, ta còn tưởng là huynh đã đến Bạch Vân Lâu.

- Trương huynh, Tống đạo hữu.

Lâm Phong nhìn về phía thanh niên còn lại.

- Tại hạ Lâm Phong, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào ?

- Tại hạ Hồ Nhất Trung.

- Thì ra là Hồ huynh, nghe danh đã lâu.

Lúc ở dược viên, Trương Thừa Ân từng nói Đông Hoang có tổng cộng ba người đến tham gia thi đấu, trong số đó Hồ Nhất Trung có thực lực mạnh nhất cũng là đệ nhất thiên tài đan đạo Đông Hoang.

Trương Thừa Ân vỗ vai Lâm Phong.

- Gặp nhau tức là hữu duyên, hay là chúng ta cùng đi đến Bạch Vân Lâu có được không?

- Đa tạ hảo ý của Trương huynh, tại hạ đã có hẹn với một vị đạo hữu.

- Vậy bọn ta không làm phiền Lâm huynh.

Lâm Phong nhìn đám người Trương Thừa Ân rời đi, ánh mắt lại liếc nhìn xung quanh, vẫn không thấy hình bóng của tiểu sư tỷ.

- Có khi nào sư tỷ ngủ quên rồi không ?

Lâm Phong bước về phía ngân xa, hắn dự định vào bên trong ngồi chờ nhưng vừa đi được vài bước thì nghe được giọng nói quen thuộc có vài phần vội vã truyền đến.

- Tiểu Phong tử, chờ ta với.

Lãnh Phi Dao vừa chạy vừa hét, ngọc thủ nắm lấy chiếc váy dài để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, bộ dáng có chút đáng yêu.

Nàng chạy tới bên cạnh tên sư đệ, ngọc phong lên xuống theo từng nhịp thở, ánh mắt tức giận.

- Có phải đệ muốn bỏ rơi ta không ?

- Không có, đệ chỉ muốn nhìn xem bên trong ngân xa như thế nào.

Lâm Phong nhìn bộ dáng của tiểu sư tỷ, cuối cùng đã hiểu vì sao hắn phải đứng nơi này chờ đợi.