Chương 477: Đấu giá hội
Sau khi tiếp xúc với Lâm Phong một thời gian, Lâm Tử Tinh có cảm giác con người này không phải là loại thích ở yên một chỗ để tu luyện.
Lâm Hi nghe đại ca nói, trong lòng yên tâm hơn một chút nhưng vẻ mặt vẫn do dự.
- Lỡ gia gia quyết tâm muốn thu nhận Lâm Phong thì sao, dù sao hắn cũng họ Lâm.
- Nếu muội chịu cùng gia gia đánh cờ vài ngày thì không có gì phải lo.
- Sao lại là muội, không phải ca ca thích chơi cờ với gia gia hơn sao ?
- Bởi vì ta cảm thấy con người Lâm Phong không tệ.
Lâm Hi bỉu môi, ánh mắt kiên định, chỉ cần không nhìn thấy cái tên dáng hận kia thì cho dù nàng có trãi qua vài ngày nhàm chán bên cạnh gia gia cũng không sợ.
- Ba trăm vạn trung phẩm linh thạch.
Đấu giá sư cầm búa trong tay, lão đợi thêm một lúc đến khi chắc chắn không còn giọng nói nào vang lên liền gõ xuống chốt giá.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhởm, dùng ba trăm vạn trung phẩm linh thạch đổi lấy một kiện thiên cấp hạ phẩm binh khí phong hệ cũng không tính là quá đắt, nếu không nhờ mấy lời của lão thành chủ e là còn phải tốn thêm một mớ.
Sau khi lấy được vật phẩm, Lâm Phong bắt đầu phàn nàn với lão đầu, dù sao kế hoạch là do lão đưa ra cho nên lão cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
- Lão đầu, đây chính là diệu kế của lão đó hả ?
- Như vậy còn không diệu ?
- Lão có biết tình hình lúc nãy nguy hiểm cỡ nào không, chút nữa là ta bị lão hại c·hết rồi.
- Yên tâm, số của tiểu tử ngươi chưa tận.
Từ khi đám người Lâm Phong còn ở Cửu Huyền thì lão đầu đã bắt đầu tìm hiểu về Tây Hoang, không chỉ địa hình mà ngay cả thế lực lớn nhỏ lão đều nắm rõ.
Chuyện của tộc trưởng Lâm gia lão cũng biết vài phần nên mới đưa ra kế hoạch cho Lâm Phong, dù thất bại cũng có thể giữ lại được cái mạng nhỏ của hắn.
Còn vì sao lão đầu biết lão giả họ Lâm kia là gia chủ Lâm gia là chuyện đơn giản, trừ lão ta thì ai có thể ngồi ngang hàng với lão thánh chủ.
Lâm Phong nghe lão đầu nói mà ngẫn người, bây giờ hắn đã hiểu vì sao trước khi hành động thì lão đầu luôn bảo hắn chạy đi tìm hiểu tin tức, chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể.
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng là như thế này sao ?
- Trên đời này không có thứ gì là tuyệt đối, tiểu tử ngươi chỉ có thể làm thật tốt mọi thứ sau đó xem vào ý trời.
- Dù kế hoạch của lão rất hoàn hảo nhưng đã tốn của ta không ít linh thạch, mau đền đi.
- Ngươi đã lấy được vật phẩm còn gì.
Cặp cánh đó Lâm Phong đã định sẵn là tặng cho bạo nữ, như vậy lần này đấu giá chẳng những không kiếm được gì mà còn mất thêm gần trăm vạn trung phẩm linh thạch, ai thấu nỗi đau này.
Lão đầu lại không đồng ý, lão cho rằng Phong Thanh Thanh sớm muộn cũng bước vào Lâm gia, lúc đó tất cả bảo vật của nàng không phải sẽ mang họ Lâm sao, lời ngập nước còn gì.
Lâm Phong khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn có chút không yên.
- Lão nói cũng đúng nhưng lỡ như nàng ta không bước vào Lâm gia thì sao ?
- Đó là vấn đề của tiểu tử ngươi, liên quan gì tới lão phu.
- Cho dù có liều cái mạng này ta cũng không để mất linh à nhầm, nhất định không để mất một nữ nhân tốt như nàng.
Liễu Huân Vũ nhìn vẻ mặt vui vẻ của nam nhân bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên, ngọc thủ nhẹ kéo lấy y phục của Phong Thanh Thanh, ánh mắt tràn đầy ẩn ý.
Phong Thanh Thanh cuối đầu, đôi gò má thoáng ửng hồng, với trí tuệ của nàng tất nhiên đoán được lý do dâm tặc đấu giá thanh phong dực nhưng không ngờ hắn lại chấp nhận mạo hiểm như vậy.
Trong lúc Lâm Phong tranh luận với lão đầu thì buổi đấu giá đã bước vào giai đoạn cuối cùng, năm món vật phẩm áp trục cùng lúc được đưa lên sàn đấu.
Vật phẩm đầu tiên là một chi của kim tằm thánh thụ, chiều dài hơn ba thước, giá khởi điểm ba vạn thượng phẩm linh thạch.
Vật phẩm thứ hai là một kiên phi hành pháp bảo, tốc độ sánh ngang với thiên cấp yêu cầm, có thể chở tối đa ngàn tu sĩ, giá khởi điểm ba vạn thượng phẩm linh thạch.
Vật phẩm thứ ba là một tờ nguyên chỉ được làm từ da của thánh cấp yêu thú tam nhãn cự viên, giá khởi điểm ba vạn khối thượng phẩm linh thạch.
Vật phẩm thứ tư là một bình ba viên thiên cấp thượng phẩm duyên thọ đan, mỗi viên kéo dài ít nhất trăm năm thọ nguyên, giá khởi điểm ba vạn thượng phẩm linh thạch.
Vật phẩm cuối cùng là một quyển thiên cấp trung phẩm công pháp toái sơn quyền, giá khởi điểm ba vạn thượng phẩm linh thạch.
- Thật là nhiều linh thạch a.
Lâm Phong mở to mắt nhìn năm vật phẩm bên dưới, đặt biệt là cành thánh thụ và kiện phi hành pháp bảo, nếu hắn có đủ linh thạch nhất định sẽ tham gia đấu giá.
Tất cả vật phẩm áp trục đều được đấu giá công khai, nơi này là Đan thành, không thiếu linh thạch cũng không sợ những người có ý đồ bất chính.
Ánh mắt của tất cả tu sĩ đều hướng về phía năm món bảo vật cuối cùng trên sàn đấu, bộ dáng kích động, chỉ cần nhìn thấy những thứ này đã không uổng phí chuyến đi ngày hôm nay.
Các vị đại lão lần lượt hét giá, mỗi lần đều không thấp hơn năm ngàn khối thượng phẩm linh thạch làm cho đám tiểu bối được mở rộng tầm mắt, chỉ biết ao ước mà nhìn.
Một giờ trôi qua, buổi đấu giá chính thức kết thúc, tất cả vật phẩm áp trục đều tìm được chủ, không có món nào thấp hơn năm vạn thượng phẩm linh thạch.
Tu sĩ lần lượt rời đi, Lâm Phong được một nữ tử dẫn vào căn phòng sang trọng để kết toán, vốn dĩ có thể kiếm được một đống lớn linh thạch cuối cùng lại lỗ vốn cho nên tâm tình của hắn có chút không tốt, chỉ nói vài câu với lão quản lý rồi rời đi.
Đêm xuống, bên trong một căn phòng sang trọng của Tây Hương Lâu, Phong Thanh Thanh ngồi trên giường, ngọc thủ cẩn thận vuốt ve thanh phong dực, trong lòng chất chứa cảm xúc khó tả.
Vừa rời khỏi Vạn Bảo Các, đám người Lâm Phong liền trở về Tây Hương Lâu để ăn uống, trước khi trở về nội thành hắn đã đưa thanh phong dực cho nàng.
Phong Thanh Thanh nhớ rõ vẻ mặt dâm tặc lúc đó rất vi diệu, muốn cười cũng không được mà muốn khóc cũng không xong, nàng chỉ có thể mở lời.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách trả đủ linh thạch cho ngươi.
- Không cần.
Lâm Phong lắc đầu, ánh mắt không nỡ nhìn cặp cánh trị giá ba trăm vạn linh thạch trong tay.
- Ngươi phải hứa với ta, nhất định chăm sóc nó thật cẩn thận.
- Chuyện này ngươi không cần lo.
- Ta nói trước, thứ này ta chỉ cho ngươi mượn, đợi khi thời hạn kết thúc nhất định phải trả lại cho ta đó.
- Nếu ta không muốn trả thì sao ?
Phong Thanh Thanh nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt ẩn giấu mong chờ, nàng rất muốn biết trong lòng hắn thì thanh phong dực quan trọng hay là nàng quan trọng hơn.
Lâm Phong đối diện với ánh mắt của nàng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
- Nếu ngươi không trả thì cho dù là chân trời gốc biển ta cũng phải tìm được ngươi.
- Tìm ta làm gì, ngươi đánh lại ta sao ?
Nàng biết rất rõ bãn lĩnh của dâm tặc, thiên phú đan đạo của hắn cao tuyệt nhưng về khả năng chiến đấu lại không bằng ai, dù tu luyện cả đời cũng không phải là đối thủ của nàng.