Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 478: Dưỡng hồn ngọc




Chương 478: Dưỡng hồn ngọc

Lâm Phong nhìn vẻ mặt đắt ý của bạo nữ, đột nhiên có xúc động muốn dạy dỗ nàng một trận, chỉ hận không đánh lại đối phương.

- Ai nói ta muốn đánh ngươi.

- Vậy ngươi muốn làm gì ta ?

- Ta sẽ nói cho tu sĩ trong thiên hạ biết chuyện ngươi đem lòng yêu thích ta nhưng không được đáp trả, cuối cùng vì yêu sinh hận nên đã c·ướp đi rất nhiều bảo vật của ta.

- Ngươi cho rằng tu sĩ trong thiên hạ đều là kẻ ngốc sao ?

Phong Thanh Thanh dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên nam nhân bên cạnh, với tài sắc của nàng thì chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến cho đám thiên tài ngoài kia xếp thành hàng chờ đợi, cần gì phải làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.

Lâm Phong mỉm cười nhìn bạo nữ.

- Vậy ngươi giải thích chuyện thanh phong dực thế nào đây ?

- Đó là chuyện của ta.

- Chẳng lẽ ngươi nói với bọn họ là ta mang ba trăm vạn trung phẩm linh thạch đi làm từ thiện, ngươi cho rằng tu sĩ trong thiên hạ đều là kẻ ngốc sao ?

- Ngươi…

Người khác thì có thể nhưng Lâm Phong thì không, cho dù hắn thật sự nổi lòng tốt thì cũng chẳng có ai tin, cái danh ôn thần không phải để cho có.

Lúc đó Phong Thanh Thanh muốn rửa oan không chỉ phải trả lại thanh phong dực mà còn một đống bảo vật hư cấu do dâm tặc bịa ra, với tính cách của hắn thì nàng có b·án t·hân cũng không trả nổi.

Lâm Phong nhìn thấy vẻ mặt tức giận của bạo nữ, trong lòng vô cùng thỏa mãn, hắn xoay người tiêu soái rời đi.

Đợi khi hình bóng của Lâm Phong hoàn toàn biến mất, vẻ mặt tức giận của Phong Thanh Thanh trở lại như thường, ngọc thủ dịu dàng vuốt ve thanh phong dực trong tay.

- Nếu đã muốn tặng cho ta thì cần gì phải tìm lý do.

Trong lúc Thanh Thanh chìm đắm vào hồi tưởng thì bị tiếng gõ cửa ngoài phòng cắt ngang, giọng nói của Huân Vũ truyền đến.

- Thanh tỷ, muội có thể vào không ?



- Mời vào.

Cửa phòng mở ra, Huân Vũ và Hàn Băng lần lượt bước vào, ánh mắt hai nàng cùng nhìn về thanh phong dực trong tay đối phương.

Huân Vũ mỉm cười.

- Bây giờ tỷ đã yên tâm rồi chứ ?

Bên trong kim phòng, Huân Vũ và Hàn Băng không ngồi cùng một chỗ là muốn tạo cơ hội cho Thanh Thanh và Lâm Phong, chuyện đấu giá thanh phong dực cũng là nằm trong kế hoạch.

Khi Phong Thanh Thanh tham gia đấu giá thì giả vờ như không đủ linh thạch, nếu Lâm Phong thật sự thích nàng nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.

Chỉ là nữa đường xuất hiện biến cố, các nàng không ngờ lão thành chủ lại xen vào, càng không ngờ Lâm Phong lại to gan lớn mật như vậy.

Nếu lúc đó thật sự có chuyện gì xảy ra có lẽ các nàng sẽ ân hận cả đời, nhất là Huân Vũ, vì tất cả kết hoạch đều do nàng chủ mưu.

Bây giờ nghĩ lại, Phong Thanh Thanh vẫn có cảm giác không yên.

- Tình hình lúc đó thật sự rất nguy hiểm.

- Đúng vậy nhưng cũng chứng minh chàng thật sự yêu thích tỷ tỷ.

Với bản tính tham tài như mạng của Lâm Phong, muốn lấy linh thạch của hắn chẳng khác nào lấy mạng của hắn, chứng tỏ địa vị Thanh Thanh trong lòng hắn đã vượt qua số linh thạch kia.

Phong Thanh Thanh nghe Huân Vũ nói, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, khóe môi khẽ cong lên để lộ nụ cười hạnh phúc.

Nhưng nàng chợt nhớ ra bên cạnh vẫn còn hai nữ tử, sắc mặt thoáng thay đổi.

- Hai người đừng hiểu lầm, hắn chỉ nói cho ta mượn thanh phong dực, sau này nhất định phải trả lại.

- Vậy chàng có nói khi nào trả không ?

- Có lẽ là khi giao dịch giữa ta và hắn kết thúc, hắn còn nói nếu ta không trả thì cho dù có đi hết đại lục cũng phải tìm cho được ta.



- Thì ra là như vậy.

Liễu Huân Vũ mỉm cười, vị Lâ·m đ·ạo hữu này đúng là không bao giờ chịu thiệt.

- Giao dịch kết thúc cũng chính là thời điểm tỷ tỷ rời đi, nếu tỷ không đi vậy thì không cần phải trả lại có đúng không ?

- Cũng đúng.

- Đây rõ ràng là chàng muốn bày tỏ với Thanh tỷ.

- Đây chỉ là do muội tưởng tượng.

Tuy ngoài mặt Phong Thanh Thanh vẫn phủ nhận nhưng từ lúc Lâm Phong đối đầu với lão thành chủ thì nàng đã hiểu được tâm ý của hắn.

Thanh Thanh chợt nhớ đến một khoảnh khắc bên trong thượng cổ chiến trường, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc Lâm Phong đã đẩy Hàn Băng về phía Linh Mộng còn bản thân thì rơi vào miệng thánh thú.

Nam nhân có thể hi sinh cả tính mạng để bảo vệ nữ tử trong lòng thì dù hắn có bao nhiêu khuyết điểm cũng có thể chấp nhận được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thanh Thanh thoáng nhìn về phía Hàn Băng, từ lúc vào phòng đến giờ nàng vẫn lạnh lùng đứng đó, không nói một câu.

- Hàn Băng thứ này là ta vô tình tìm được, muội… tỷ xem có dùng được không ?

Phong Thanh Thanh lấy ra một tờ pháp chỉ đưa cho đối phương nhưng chợt nhận ra không biết xưng hô như thế nào cho phải.

Tính theo tuổi thì Hàn Băng nhỏ hơn Thanh Thanh nhưng nàng lại bước vào Lâm gia trước, theo phong tục thì phải gọi là đại tỷ a.

Huân Vũ ngồi cạnh khẽ mỉm cười, lúc đầu nàng cũng trãi qua tình huống như vậy, không biết phải xưng hô như thế nào cho đúng.

Hàn Băng nhận lấy pháp chỉ, ánh mắt lạnh lùng thoáng lóe lên.

- Băng vũ pháp văn.

Loại pháp văn này một khi khích hoạt sẽ tạo thành vô số băng vũ có sức công phá cực lớn trên diện rộng, chuyên dùng để đối phó với thú triều.

Hàn Băng khẽ gật đầu với đối phương.

- Tạm thời muội sẽ giữ thứ này, đa tạ thanh tỷ.



- Nếu muội thích thì ta sẽ tặng cho muội.

Phong Thanh Thanh cảm thấy nhẹ lòng, băng vũ pháp chỉ chính là một trong số vật phẩm mẫu thân đã chuẩn bị cho nàng, trước khi rời đi mẫu thân từng căn dặn nếu muốn ở bên cạnh Lâm Phong thì phải chấp nhận ở bên cạnh nữ nhân của hắn.

Ngọc thủ của Huân Vũ đưa tới trước mặt Thanh Thanh.

- Thanh tỷ, quả của muội đâu ?

- Không phải hôm trước muội đã lấy của ta một chiếc vòng rồi sao ?

- Tỷ cũng lấy ngọc bội của muội còn gì, đừng quên kế hoạch lần này là do muội phải thức mấy đêm liền để nghĩ ra.

Phong Thanh Thanh hết cách, nàng chỉ có thể lấy ra mấy món bảo vật mẫu thân đã chuẩn bày ra trước mặt đối phương.

Không khí trong phòng dần trở nên náo nhiệt, Hàn Băng nhìn hai nữ tử bên cạnh liên tục bàn luận trong lòng chợt nhớ đến Phi Dao, nếu tiểu muội ở đây có lẽ còn vui hơn.

Lâm Phong vừa trở về phòng liền lấy ra cặp dưỡng dồn ngọc đặt lên bàn, đại thủ bắt ấn, hư ảnh một đầu phượng hoàng lóe lên rồi biến mất.

- Không lẽ ta nhớ nhầm ?

Hắn bắt thủ ấn thêm vài lần, kết quả vẫn không thay đổi, giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử ngươi không cần tốn công vô ít.

- Chẳng lẽ có vấn đề gì sao ?

- Trong hai mảnh ngọc bội chỉ có một cái là hàng thật.

Khi Lâm Phong bắt ấn chỉ có hư ảnh phượng hoàng hiện ra chứng tỏ phượng ngọc là hàng thật, long ngọc có vấn đề.

Lâm Phong nhíu mày, hắn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

- Thứ này chắc chắn không có vấn đề, Vạn Bảo Các trước giờ chưa từng đấu giá hàng giả.

- Vấn đề nằm ở long văn.

Hai mảnh dưỡng hồn ngọc đều là hàng thật nhưng chỉ có phượng văn được khắc họa chính xác, long văn chỉ vừa được khắc lên.