Thiên La

Chương 476: Đấu giá hội




Chương 476: Đấu giá hội

Lâm Phong đợi một lúc vẫn không có âm thanh nào truyền đến, sắc mặt dần đổi màu, lần này bị lão đầu hại thê thảm rồi.

Đúng lúc này, giọng nói hùng hồn từ bên trong huyết phòng truyền ra.

- Tiểu tử ngươi có gì thì nói lẹ đi.

- Tiền bối thứ lỗi, vừa rồi tiểu bối được chiêm ngưỡng phong thái uy vũ bất phàm của tiền bối nên không nhịn được mà lỡ lời.

- Rồi sao nữa.

- Xin tiền bối cho biết cao danh quý tánh, ngày sau tiểu bối sẽ đến tạ lỗi.

Một đám tu sĩ bên trong phòng đấu giá ồ lên, còn tưởng gặp được một tên không sợ không sợ đất, thì ra chỉ là miệng cọp gan thỏ, thùng rỗng kêu to.

- Lão phu chính là tộc trưởng Lâm gia, đương kim thành chủ Đan thành, còn chuyện tạ lỗi gì đó thì quên đi, lão phu không chấp nhất tiểu tiết.

- Tấm lòng cao thượng của tiền bối xứng đáng được người đời noi gương.

Lâm Phong vừa dứt lời thì giọng nói từ bên trong một căn huyết phòng khác truyền đến.

- Miệng lưỡi của tiểu tử ngươi cũng không thua kém thiên phú luyện đan bao nhiêu.

- Tiền bối quá khen.

Lâm Phong hướng về căn phòng của Lâm lão đầu hành lễ.

- Tuy tiền bối không để ý nhưng trong lòng tiểu bối vẫn không yên, xin các vị đạo hữu có mặt nơi đây làm chứng nếu Lâm Phong mai mắn lên được thiên kiêu bảng sẽ tặng cho Lâm gia hai danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên để tạ lỗi.

Mỗi lần Hỏa Nguyên mở ra số lượng danh ngạch tiến vào bên trong có nhiều có ít nhưng chưa bao giờ vượt quá con số một trăm.

So với hàng trăm vạn tu sĩ ở Đan thành thì con số này quá ít, không có cách nào để phân chia.

Sau khi tam đại gia tộc cùng với Hỏa Dương thánh cu·ng t·hương lượng đã đưa ra quyết định tổ chức một trận thi đấu đan đạo, mười người đứng đầu sẽ được phân chia danh ngạch, thập đại thiên kiêu từ đó mà ra đời.

Bên trong Hỏa Nguyên, linh dược phong phú, khoáng thạch khắp nơi có thể nói là tài nguyên vô số, mỗi lần tiến vào đều có thu hoạch to lớn dẫn đến danh ngạch càng thêm trân quý.

Lâm lão đầu trầm ngâm, Tử Tinh từng nói thiên phú đan đạo của tên Lâm Phong này không thua kém hắn, nếu hai tên tiểu tử này hợp lực không chừng có thể trấn áp nha đầu Nguyệt Thần kia, Lý lão đầu cũng không còn cơ hội lên mặt.

Họ Lâm trong thiên hạ không phải đều là người một nhà sao, cho tiểu tử đó chút mặt mũi cũng không sao.



- Tiểu tử ngươi đã có lòng thì lão phu sẽ nhận.

- Đa tạ tiền bối.

- Có điều lão phu đã nói rõ, đấu giá hội là nơi dùng linh thạch để nói chuyện.

- Tiểu bối minh bạch.

Lâm Phong vừa dứt lời thì giọng nói bên cạnh phòng Lâm lão đầu truyền đến.

- Đột nhiên lão phu lại muốn tham gia đấu giá.

Lâm lão đầu lớn giọng.

- Lý lão đầu, muốn ỷ lớn h·iếp nhỏ hử ?

- Lão đang nói mình đó hả ?

- Muốn đánh nhau hử ?

- Lão phu chỉ đùa một chút, không được sao.

Lâm Phong nghe hai lão đầu khẩu chiến, cả người toát mồ hôi, lỡ như mấy lão đầu này nổi hứng lúc đó lấy đâu ra danh ngạch cho đủ, di tích Đan Minh cũng không cần phải nghĩ đến.

- Hù, thật là nguy hiểm.

- Đệ còn biết sợ hả ?

Lãnh Phi Dao đột nhiên đứng dậy, hai tay chóng hông, đôi mắt hung hăng trừng Lâm Phong.

- Đệ uống lộn thuốc hả, tự nhiên nhảy ra làm gì, có biết chút nữa dọa ta c·hết kh·iếp rồi không ?

- Đệ xin lỗi.

Tình hình lúc đó quả thật rất nguy hiểm, lỡ như đắt tội với lão thành chủ thì cả đám người Lâm Phong chắc chắn không còn chỗ dung thân trong Đan thành.

Không vào được Đan thành thì sao có thể thi đấu, không thi đấu thì sao có thể tiến vào Thiên Hỏa Sơn, không vào Thiên Hỏa Sơn thì sao có thể lấy thánh dược.

Lúc đó không chỉ đắt tội lão thành chủ mà yêu nữ cũng không bỏ qua cho hắn, thiên hạ rộng lớn chắc gì đã tìm được chỗ dung thân.



- Đúng là hồng nhan họa thủy, tuyệt đối không có lần sau.

Lãnh Phi Dao nhìn bộ dáng hối hận của tên sư đệ, vẻ mặt hài lòng.

- Biết lỗi nhận lỗi là tốt nhưng làm sai thì phải chịu phạt, mau lấy túi trữ vật của đệ ra đây.

- Hả ?

- Hả cái gì, bây giờ tinh thần của ta và các vị tỷ tỷ đang rất hoảng sợ, muốn lấy vài viên đan dược của đệ dùng không được sao ?

- Đệ biết rồi.

Lâm Phong lén cầu cứu hai vị lão bà nhưng không ai để ý đến hắn, lần này đúng là chơi lỗ thật rồi.

Bên trong một căn kim phòng khác, Nam Cung Như Mộng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Lâm Phong sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

- Còn tốt là thành chủ không để ý, nếu không thì…

- Chưa bước vào Lâm gia mà đã lo cho hắn như vậy sao ?

Lý Nguyệt Thần nhìn vẻ mặt khẩn trương của tỷ muội, ánh mắt ẩn hiện tiếu ý.

- Muội cứ mềm lòng như vậy sớm muộn cũng bị tên đó ăn sạch.

- Muội không có ý đó.

- Vậy ý của muội là gì ?

- Muội chỉ sợ hắn đi nhầm đường.

Với thiên phú của Lâm Phong ngày sau nhất định sẽ trở thành trụ cột đan đạo Nam Hoang, nếu như hắn vì kiêu ngạo mà phạm sai lầm thì thật là đáng tiết.

Lý Nguyệt Thần mỉm cười.

- Muội cho rằng vừa rồi là hắn hành sự lỗ mãng.

- Chẳng lẽ không phải.

- Tất nhiên là không phải, có một số chuyện của Đan thành không phải ai cũng biết.



Nguyệt Thần không giống Như Mộng, nàng lớn lên ở Tây Hoang nên biết được rất nhiều bí mật, trong đó có vài chuyện liên quan đến tộc trưởng của Lâm gia.

Vị tộc trưởng này hành sự bá đạo, nổi danh bao che khuyết điểm của tộc nhân, lại còn có quan điểm vô cùng đặt biệt, họ Lâm trong thiên hạ đều là người một nhà.

- Ta nghe nói cả đời của vị tộc trưởng này chưa bao giờ g·iết hại tu sĩ họ Lâm.

- Có chuyện như vậy sao ?

- Cũng vì nguyên nhân này mà lão rất được lòng tộc nhân và các gia tộc họ Lâm ở nơi khác.

Như Mộng nghe đến đây đã phần nào hiểu ra được vấn đề.

- Ý của tỷ là Lâm Phong đã sớm điều tra rõ Lâm gia ?

- Không chỉ Lâm gia, không chừng tam đại gia tộc và cả Hỏa Dương thánh cung đều bị hắn tra rõ.

Ánh mắt Nguyệt Thần nhìn về căn kim phòng gần đó, khóe môi khẽ cong lên, đối thủ như thế này mới thú vị.

Bên trong một căn ngân phòng, Lâm Hi tức giận đến mức dậm chân.

- Tại sao gia gia không đánh tên đó một trận, thật là tức c·hết đi được.

- Có lẽ hắn đã đoán được gia gia sẽ không động thủ nên mới làm như vậy.

Lâm Tử Tinh mỉm cười nhìn tiểu muội.

- Sau này muội đừng đi tìm Lâm Phong gây chuyện.

- Tại sao ?

- Ta đoán không lầm thì gia gia có ý thu nhận Lâm Phong.

- Không được, muội tuyệt đối sẽ không cho tên đó chạy vào Lâm gia.

Lâm Hi lập tức phản đối, nếu ngày nào cũng nhìn thấy cái tên đáng ghét đó thì nàng sẽ phát bệnh mất.

- Muội sẽ đi tìm gia gia tố cáo, nói hắn khi dễ muội.

Lâm Tử Tinh nhìn tiểu muội chạy đi liền giữ lại.

- Muội yên tâm, hắn sẽ không vào Lâm gia.

Lâm Phong là báo vật của Cửu Huyền, muốn đào hắn đi không phải là chuyện một sớm một chiều.