Thiên La

Chương 470: Đấu giá hội




Chương 470: Đấu giá hội

Từ Nam Hoang trở về, Lý Nguyệt Thần đã cho người tìm hiểu tin tức liên quan đến Lâm Phong, vì nàng nghi ngờ hắn lấy được truyền thừa đan đạo thượng cổ, tam dẫn hỏa nguyên thuật chỉ là một trong số đó.

Nhưng càng điều tra về con người này thì nàng lại càng kinh ngạc, đơn giản là vì tốc độ phát triển của hắn quá nhanh.

Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì những chuyện Lâm Phong làm giống như một thanh niên lỗ mãng nhưng khi nghĩ kỹ thì lại giống một người từng trãi qua vô số năm tháng, mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận.

- Đôi lúc ta còn tưởng hắn bị một lão quái vật đoạt xá.

- Có phải tỷ quá đa nghi rồi không ?

- Vậy muội nói xem vì sau hắn lại đồng ý lời khiêu chiến của Trang Phi Phàm.

- Có thể là do lúc đó hắn không nhịn được.

Lý Nguyệt Thần mỉm cười, lúc đầu nàng cũng cho là như vậy nhưng bây giờ thì không.

Trang gia là một trong tam đại thế lực ở Đan thành, nơi đây chính là địa bàn của bọn họ, một khi Lâm Phong chấp nhận thách đấu thì đã mất đi địa lợi.

- Muội còn nhớ lúc ở Tây Phong thành ta đã nói những gì không ?

- Lúc đó..

- Có vô số đan sư ở Đan thành muốn khiêu chiến với hắn.

Từ khi Trang Bất Phàm thất bại ở Nam Hoang thì danh dự của Đan thành ít nhiều đã bị ảnh hưởng, rất nhiều đan sư muốn tìm Lâm Phong khiêu chiến.

Cùng với chuyện thách đấu của Như Mộng chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, đã đen lại càng xấu, Lâm Phong còn chưa bước vào Đan thành đã mất đi lòng người.

Thời gian tổ chức thi đấu vẫn còn hơn một tháng, nếu Lâm Phong xuất hiện sẽ bị đám đan sư liên tục khiêu chiến, gần như không còn thời gian chuẩn bị cho thiên kiêu đại hội.

Nếu hắn lâm trận rút lui thì từ nay về sau sẽ không còn chỗ đứng trong giới đan đạo.

- Bây giờ muội nhìn xem, có phải hắn vẫn sống rất tốt không ?

- Tỷ muốn nói hắn dùng Trang gia để bảo vệ bản thân.



Chuyện thi đấu giữa Lâm Phong và Trang Phi Phàm đã truyền khắp nơi trong thành, bây giờ mà chạy đi khiêu chiến với Lâm Phong nhất định sẽ bị thiên hạ chê cười, nói Đan thành ỷ đông h·iếp yếu, dùng xa luân chiến để giành chiến thắng.

- Chỉ sợ lần này Trang gia không chỉ mất danh tiếng mà còn mất cả tài nguyên.

Như Mộng cuối đầu, bây giờ nàng đã hiểu vì sao Nguyệt Thần tỷ tỷ nghi ngờ Lâm Phong bị đoạt xá, ngay cả bản thân nàng cũng bắt đầu xuất hiện chút hoài nghi.

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, có khi nào hắn bị đoạt xá thật không ?

- Có phải muội đang lo sợ phải gã cho một lão đầu mấy vạn tuổi không ?

- Tỷ tỷ…

- Muội yên tâm, tên nam nhân đó chắc chắn không bị đoạt xá.

Lý Nguyệt Thần mỉm cười, ánh mắt ẩn hiện tiếu ý.

- Ta có thể cam đoan với muội Lâm Phong là một xử nam chân chính.

- Cái gì… tỷ, làm sao tỷ biết được ?

- Muội đừng quên là ta từng tu luyện mị thuật, là tơ hay già chỉ cần liếc qua là biết.

- Tỷ tỷ… muội không nói với tỷ nữa.

Nam Cung Như Mộng chỉ bỏ lại một câu rồi xoay người chạy đi, nàng thật sự không thể tiếp tục chịu đựng.

Nguyệt Thần nhìn vị tỷ muội rời khỏi căn phòng, nụ cười trên gương mặt dần biến mất, ánh mắt ẩn hiện chờ mong.

- Có lẽ lần này sẽ thành công.

Hôm sau, linh quang chưa tỏa, nhật nguyệt chưa đổi ngôi thì hàng vạn tu sĩ trong thành đã kéo đến trước đại môn Vạn Bảo Các.

Lâm Phong nhìn dòng người vội vàng tới lui, trong lòng âm thầm vui vẻ, càng nhiều người tham gia đấu giá thì vật phẩm của hắn sẽ càng có gì trị.

- Đệ còn cười.



Tâm tình của Phi Dao hoàn toàn trái ngược với Lâm Phong, đêm qua cả hai đã nói rõ sẽ gặp ở nội môn, vậy mà tên sư đệ này lại bắt một đại mỹ nữ như nàng đứng chờ gần nữa giờ.

Nàng nghe nói đại hội đấu giá lần này mười năm tổ chức một lần cho nên có rất nhiều tu sĩ tham gia, nếu không nhanh chân sẽ hết chỗ.

- Lần này ta không thể tham gia đấu giá thì đệ đừng có trách, hừ.

Lâm Phong cũng hết cách, hắn còn phải tranh thủ thời gian để tu luyện, không có lão đầu nói thì hắn cũng quên mất tiểu sư tỷ đang chờ.

- Chuyện tìm chỗ cứ giao cho đệ.

Lâm Phong vỗ ngực đảm bảo, hơn hai canh giờ nữa mới bắt đầu đấu giá, cho dù bây giờ chạy thới xếp hàng thì cũng còn dư một khoảng thời gian.

Lúc sau, cả hai dừng lại bên ngoài Tây Hương Lâu, theo kế hoạch của Phi Dao thì tất cả mọi người sẽ tụ tập ở nơi này sau đó cùng xuất phát đến Vạn Bảo Các.

Vừa đến nơi, Lâm Phong liền nhìn thấy mười mấy người đứng trước đại môn Tây Hương Lâu, trong đó có một vài gương mặt quen thuộc.

Lãnh Phi Dao vội chạy đến bên cạnh tỷ tỷ, đôi mắt to tròn tràn đầy kinh ngạc.

- Tỷ tỷ, bọn họ là ai vậy ?

- Không biết.

Lâm Phong nhìn đám người đứng bên cạnh hai vị lão bà, y phục của bọn họ có chút quen mắt, hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu rồi.

- Nhớ rồi, thì ra đám người này đến từ Đông Hoang.

Ký hiệu trên y phục đối phương giống với Trương Thừa Ân và Tống Dung, mấy hôm trước Lâm Phong từng gặp một lần.

Từ lúc ở dược viên trở về thì Lâm Phong không còn gặp hai người đó nên nhất thời quên mất, không ngờ lại gặp phải đồng môn của bọn họ ở đây.

Ánh mắt hắn đảo qua đám người Đông Hoang vài lần rồi lại hướng về vị trí lão bà, vẻ mặt tươi cười bước đến.

- Huân Vũ tỷ tỷ, đợi đệ có lâu không ?

- Mọi người chỉ vừa chuẩn bị xong.



Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ.

- Đệ còn nói, không phải tại vì đệ chậm chạp thì mọi người sao lại đứng đợi ở đây.

- Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.

Lâm Phong vừa dứt lời thì có một giọng nói truyền đến.

- Các vị đạo hữu xin dừng bước.

Vài thanh niên bước về phía đám người Lâm Phong, tên dẫn đầu mỉm cười hành lễ.

- Có phải các vị đang muốn đến Vạn Bảo Các tham gia đấu giá không ?

- Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu, ánh mắt hiếu kỳ nhìn đối phương.

- Đạo hữu có chuyện gì muốn nói sao ?

- Tại hạ Đồng Vũ Sinh, chấp sự Đông Cực thánh cung, không biết đạo hữu xưng hô thế nào ?

- Tại hạ Lâm Phong.

- Lâm Phong ?

Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt Đồng Vũ Sinh khẽ nhíu mày, đám người phía sau hắn cũng biến sắc.

- Có phải đạo hữu chính là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang ?

- Chẳng qua chỉ là một chút hư danh.

- Tại hạ chợt nhớ ra có chuyện cần giải quyết, cáo từ.

Lâm Phong nhìn mấy thanh niên rời đi, vẻ mặt mờ mịt, chẳng lẽ hung danh của hắn đã truyền đến tận Đông Hoang.

Lãnh Phi Dao đi đến bên cạnh tên sư đệ, ngọc thủ kéo lấy y phục của hắn.

- Đệ nhìn bọn họ làm gì, mau đi thôi.

Nếu bây giờ không xuất phát có thể bọn họ sẽ không đến kịp để tham gia buổi đấu giá.