Chương 469: Tâm sự
Lúc sau, cả ba đi tới trước một cái dược viên, bên ngoài có cấm đại kỳ, trên đại kỳ vẽ một chữ Lý to tướng, bên cạnh có hai tên hộ vệ canh chừng.
- Nơi này chắc là dược viên của Lý gia.
Lâm Phong đi tới trước một tên hộ vệ.
- Tại hạ có thể vào bên trong không ?
- Mời các vị đi theo tiểu nhân.
Tên hộ vệ đi trước dẫn đường, ba người Lâm Phong theo sau, ánh mắt kinh ngạc ngắm nhìn cảnh vật bên trong dược viên.
Vừa bước vào đã ngửi được hương dược nồng đậm, nơi đâu cũng có linh dược, chẳng khác gì cỏ dại mọc đầy đường.
Càng tiến vào sâu bên trong thì cấp độ linh dược càng cao, linh thụ nối tiếp như sơn lâm, nhiều gốc còn kết ra một vài linh quả.
Lâm Phong thở dài, bây giờ hắn đã hiểu vì sao đan sư ở Tây Hoang lại đứng đầu đại lục.
- Nơi đây đúng là thiên đường của đan sư.
Đan sư khó thành, muốn trở thành đan sư cao cấp càng khó hơn, không phải lúc nào cũng có linh dược để luyện chế, ngay cả thiên tài như Lâm Phong cũng phải trãi qua không ít lần thất bại mới có được thành quả như hôm nay.
Lâm Phong đi tới trước một gốc linh thảo thì dừng lại.
- Địa hỏa long thảo.
Trước mặt hắn là một gốc linh thảo cao hơn ba thước ( một thước bằng 33 cm) thân thể uống lượn như rồng, lá cây rực cháy hỏa diễm.
Địa hỏa long thảo là chủ dược dùng để luyện chế hỏa long đan, nam nhân sử dụng sẽ có được sức mạnh như rồng, bất khả chiến bại, cân ba cân năm là chuyện bình thường.
Trương Thừa Ân ở bên cạnh gật đầu.
- Đúng là thứ tốt.
Tống Dung đi phía sau nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Phong có chút thay đổi.
- Chẳng lẽ những tin đồn kia là thật ?
Lâm Phong xoay người bước đi, nam nhân chân chính như hắn khinh thường dùng những thứ tà đạo này.
Trên đường đi, Lâm Phong nhìn trúng vài gốc linh thụ nhưng giá cả lại cao đến dọa người, dù hắn có trả đủ linh thạch thì người ta cũng không bán.
Đối với một số loại linh dược quý hiếm như hồn thụ thì chỉ bán quả không bán gốc, nếu là linh thảo thì chỉ bán lá chứ không b·án t·hân.
Dù không mua được thiên dược nhưng tâm trạng của Lâm Phong vẫn rất tốt vì hắn vừa tìm được cả chục gốc địa dược có thể đột phá thiên cấp.
Thời gian trôi qua, chỉ còn một ngày nữa Vạn Bảo Các sẽ tổ chức đại hội đấu giá, tu sĩ trong thành đều đang bàn luận về bảo vật, nghe nói lần không chỉ có thứ tốt mà còn có một số kỳ trân dị bảo.
Bên trong một căn phòng sang trọng, hai đại mỹ nữ ngồi cạnh nhau, Lý Nguyệt Thần lấy ra một cái ngọc bài đưa cho đối phương.
- Đây là danh sách vật phẩm đấu giá, lần này Vạn Bảo Các tìm được không ít thứ tốt.
Như Mộng dùng thần thức đảo qua ngọc bài vài lần cuối cùng dừng lại ở một vật phẩm, ánh mắt suy tư.
- Địa hỏa linh chi.
Vài năm trước nàng từng tiến vào Cửu Huyền bí cảnh để tìm kiếm địa hỏa linh chi nhưng không may bị nội ứng của Ma giáo tập kích, sau đó còn bị một đầu yêu chu tha đi.
Lúc đó Như Mộng cứ tưởng số mệnh đã tận, không ngờ tên nam nhân đó lại vô tình xuất hiện cứu nàng một mạng.
Lý Nguyệt Thần nhìn bộ dáng ngơ ngẫn của tỷ muội, khóe môi khẽ cong lên.
- Tìm được thứ vừa ý sao ?
- Không có, muội chỉ vừa nhớ lại vài chuyện.
- Chuyện đó có liên quan đến Lâm Phong ?
- Đúng vậy.
Nam Cung Như Mộng khẽ gật đầu, nàng từng kể qua chuyện được Lâm Phong cứu bên trong Cửu Huyền bí cảnh cho Nguyệt Thần nghe nên không có gì phải che giấu.
Vừa nhắc đến Lâm Phong, trên gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thần hiện ra chút hiếu kỳ.
- Chuyện muội nói với ta thế nào rồi ?
- Hắn đã đồng ý tặng cho muội một nữa danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.
- Có thể kể lại chuyện lúc đó cho ta nghe được không ?
- Lúc đó…
Chuyện là thời gian trước Như Mộng đột nhiên chạy đến chỗ Nguyệt Thần nói là muốn tu luyện một ít mị thuật.
Lý Nguyệt Thần lập tức đồng ý nhưng trong lòng lại thoáng qua chút kinh ngạc, với tài mạo của vị tỷ muội này thì cần gì dùng đến mị thuật, hỏi ra mới biết là dùng để đối phó Lâm Phong.
Như Mộng lo sợ bản thân không thể tiến vào thập đại thiên kiêu nêu đã đánh chủ ý lên người Lâm Phong, nàng đã điều tra rõ số lượng tu sĩ bên cạnh hắn không quá mười người, chắc chắn sẽ dư ra vài danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.
Với bản tính tham tài của Lâm Phong thì chín phần sẽ mang danh ngạch đi giao dịch cho nên Như Mộng quyết định đi tìm hắn thương lượng trước để lấy tiên cơ.
Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi ngoài mong đợi, nàng chỉ nói vài câu thì hắn đã đồng ý tặng một nữa số danh ngạch.
Nguyệt Thần im lặng ngồi một bên lắng nghe, đến khi câu chuyện kết thúc thì nàng mới mở lời.
- Hắn có đưa thứ gì cho muội làm tín vật không ?
- Không có nhưng con người của hắn trước giờ nói được làm được.
- Lâm Phong không đơn giản như vẻ bên ngoài của hắn, lần này muội bị hắn lừa rồi.
Như Mộng ngẫn người, vẻ mặt khó tin.
- Nhưng lúc đó hắn đã trúng mị thuật.
- Mị thuật của muội so với ta thì thế nào ?
- Có lẽ như đèn lồng so với minh nguyệt.
- Thật ra mị thuật của muội cũng không tệ chút nào.
Tuy Như Mộng chỉ vừa tu luyện mị thuật trong thời gian ngắn nhưng nàng lại có tiền vốn hùng hậu, chỉ cần một ánh mắt phong tình cũng đủ làm cho đám thiên tài ngoài kia điên đảo.
Nhưng Lâm Phong là trường hợp ngoại lệ, khi hai người vừa gặp mặt ở Tây Hương Lâu, Nguyệt Thần đã lặng lẽ thi triển mị thuật, kết quả chỉ làm cho hắn mê mang một thoáng.
- Có phải hắn nói sẽ tặng cho muội một nữa danh ngạch đúng không ?
- Đúng là như vậy.
- Nhưng hắn không nói rõ lúc nào sẽ tặng cho muội.
Lỡ như mười năm nữa Lâm Phong lại tham gia đại hội, hắn lại tiến vào thập đại thiên kiêu, lúc đó lấy danh ngạch tặng cho Như Mộng thì cũng không gọi là thất hứa.
- Hắn có thể bán hết danh ngạch chỉ để lại hai cái, lúc đó tặng cho muội một cái cũng gọi là tặng một nữa.
- Tỷ tỷ nói đúng.
Như Mộng cuối đầu, vậy là những chuyện nàng làm chỉ là uổng công vô ích, cái tên đáng giận đó rõ ràng không trúng mị thuật mà cứ giả vờ, làm nàng khổ tâm diễn trò.
- Nếu lúc đó hắn không trúng mị thuật vậy chuyện truyền thừa cũng là do hắn bày ra sao ?
- Có thể là hắn đang lừa muội nhưng cũng có thể là lời thật lòng.
Lý Nguyệt thần cẩn thận đánh giá vị tỷ muội bên cạnh, ánh mắt tán thưởng.
- Với tài mạo của muội một khi bước vào Lâm gia còn không phải muốn gì được đó hay sao ?
- Nhưng hắn đã có hai vị hôn thê, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
- Hàn Băng và Huân Vũ đúng là mỹ nhân hiếm có nhưng vẫn không sánh được với muội, chẳng lẽ muội chưa nghe câu nói thê không bằng th·iếp ?
- Tỷ tỷ…
Đôi gò má Như Mộng ửng đỏ, vị tỷ tỷ này thật là bá đạo, chuyện gì cũng có thể mang ra nói.
- Đúng rồi, tỷ đoán xem trận đấu giữa Lâm Phong và Trang Phi Phàm sẽ có kết quả như thế nào ?
- Lâm Phong sẽ không thua.
- Tỷ tỷ tin tưởng hắn như vậy sao ?
- Muội từng nhìn thấy tên đó thua bao giờ chưa ?