Chương 471: Đấu giá hội
Đồng Vũ Sinh vừa dẫn theo huynh đệ trở lại thì một giọng nói chế nhạo truyền đến.
- Đúng là mất mặt.
- Tô Kiến Hồ, người khác sợ ngươi nhưng ta thì không ?
- Ngươi thật sự muốn đánh với ta ?
Tô Kiến Hồ nhếch môi.
- Ngay cả một tên đan sư cũng không dám động thủ thì có tư cách gì khiêu chiến với ta.
- Nếu là ở bên ngoài thì một ngón tay của ta cũng đủ đè c·hết tên đó.
Bây giờ bọn họ đang ở bên trong Đan thành, nơi đây chính là địa bàn lớn nhất của đám đan sư, động thủ với bọn chúng chẳng khác nào tự rước họa vào thân.
Đồng Vũ Sinh nhìn đám người Lâm Phong dần biến mất, vẻ mặt âm trầm, nữ nhân hắn nhìn trúng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Đúng như Lâm Phong dự đoán, phía trước đại môn của Vạn Bảo Các người đông như kiến, cả vạn tu sĩ xếp thành từng hàng để được tiến vào bên trong.
Lãnh Phi Dao nhìn dòng người dài như trường hà, ánh mắt hung hăng trừng tên sư đệ một cái.
- Tất cả đều là lỗi của đệ.
Nếu như Lâm Phong không bắt nàng đứng chờ nữa giờ thì bọn họ đã đến sớm hơn, không chừng còn tìm được một vị trí tốt.
Trái ngược với bộ dáng lo lắng của tiểu sư tỷ, vẻ mặt Lâm Phong vẫn tĩnh như thường, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn.
- Chẳng phải bên kia có lối vào sao ?
Lâm Phong chỉ vào đại môn dành cho khách quý, nơi đó khá vắng, chỉ có vài thân ảnh lần lượt tiến vào.
Huân Vũ nhỏ giọng nói.
- Muốn tiến vào nơi đó cần phải có lệnh bài khách quý của Vạn Bảo Các.
- Đúng lúc đệ cũng có một cái.
- Cái của đạo hữu không dùng được.
- Tỷ tỷ yên tâm, cái của đệ chắc chắn dùng được.
Giọng nói Lâm Phong tràn đầy kiên định, nam nhân kỵ nhất chính là hai chữ không được.
Đan thành được mệnh danh là đệ nhất thành trì Tây Hoang, nơi này không chỉ phồn hoa náo nhiệt mà cường giả cũng nhiều như mây.
Gần như mỗi một vị cường giả đều nhận được thẻ bài khách quý, nếu như làm theo thường lệ thì Vạn Bảo Các chắc chắn không đủ phòng.
Vì để tránh xảy ra tình trạng quá tải, mỗi lần Vạn Bảo Các tổ chức buổi đấu giá lớn đều phát thư mời, chỉ có những người nhận được thư mời mới có thể tiến vào đại môn dành cho khách quý.
Đám người Lâm Phong vừa bước tới trước đại môn thì một giọng nói bất mãn từ phía sau truyền đến.
- Đừng có chặn đường của bản tiểu thư.
Lâm Phong xoay người, vẻ mặt bất đắt dĩ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
- Thật là trùng hợp, không ngờ có thể gặp được Tử Tinh huynh.
- Đúng là trùng hợp.
Lâm Tử Tinh mỉm cười.
- Không biết Lâm huynh và các vị đạo hữu có nhã hứng đi cùng với tại hạ không ?
- Đúng lúc tại hạ cũng muốn vào bên trong.
Đám người chuẩn bị rời đi thì giọng nói bất mãn lần nữa truyền đến.
- Nè, sao ngươi không chào hỏi ta ?
- Tiểu Hi, không được vô lễ.
Lâm Hi hoàn toàn không để ý đến lời nói của đại ca, nàng đi đến bên cạnh Lâm Phong.
- Có phải ngươi muốn vào bên trong không ?
Lâm Phong vừa gật đầu thì giọng nói khinh bỉ của tiểu sư tỷ truyền đến.
- Không vào bên trong thì bọn ta đến đây làm gì ?
Lãnh Phi Dao bước tới đứng chắn trước người Lâm Phong, hai tay chóng hông trừng mắt nhìn nữ tử đối diện.
- Tiểu sư đệ của ta thích đi đâu thì liên quan gì đến ngươi.
Tuy bình thường Phi Dao thích bắt nạt Lâm Phong nhưng khi nhìn thấy tiểu sư đệ bị người khác ức h·iếp thì trong lòng cực kỳ không vui.
Lâm Hi nhìn nữ tử hung hăng trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên.
- Đại môn khách quý của Vạn Bảo Các không phải ai cũng có thể bước qua.
- Không bước qua được thì nhảy qua, chuyện nhỏ như vậy cũng cần ta chỉ sao ?
- Ha ha ha…
Phi Dao vừa dứt lời thì giọng cười từ phía sau đám người Lâm gia vang lên.
- Đại môn của Vạn Bảo Các không phải ai cũng có thể nhảy qua.
Huynh đệ Trang gia chỉ có ý định đi tới chào hỏi huynh muội Lâm gia nhưng khi nghe lời nói của Phi Dao thì không nhịn được mà cười lớn, ở đâu lại chui ra một nha đầu ngốc như vậy.
Trang Bất Phàm mỉm cười đắt ý nhìn đám người Lâm Phong.
- Nếu Lâ·m đ·ạo hữu không ngại thì có thể đi cùng với bọn ta vào bên trong.
Trang Phi Phàm khẽ gật đầu.
- Muốn đi cùng cũng được nhưng chỉ có thể đi theo phía sau.
- Đại ca nói không sai.
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn hai huynh đệ đối diện.
- Tiểu Phong tử không ngại nhưng bản tiểu thư ngại.
Lâm Phong vội lắc đầu.
- Thật ra đệ cũng rất ngại.
- Đệ cũng biết ngại ?
Lãnh Phi Dao mở to mắt kinh ngạc nhìn tên sư đệ, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, tên sư đệ của nàng biết ngại từ bao giờ vậy.
Lâm Phong thở dài, tiểu sư tỷ đúng là không đáng tin, ngay cả người mình cũng đánh, xem ra chỉ có thể tự thân xuất trận.
- Đa tạ ý tốt của các vị đạo hữu, tại hạ vẫn là tự đi vào sẽ tốt hơn.
Lâm Hi lấy ra một cái thư mời cầm trên tay.
- Chỉ cần ngươi gọi một tiếng Lâm đại tỷ thì bản tiểu thư sẽ dẫn ngươi vào bên trong.
- Đây chính là thư mời của Vạn Bảo Các sao ?
- Đúng vậy.
- Kỳ lạ.
Lâm Phong nhíu mày, hắn lấy ra một cái thư mời cầm trên tay kiểm tra vài lần.
- Sao lại không giống với cái của tại hạ nhỉ ?
- Kim thư.
Lâm Hi nhìn thư mời trên tay Lâm Phong nhịn không được mà kinh ngạc, ngay cả đại ca nàng cũng chỉ nhận được ngân thư vậy mà tên ngốc này lại có kim thư.
Ánh mắt Lâm Tử Tinh lóe lên, sắc mặt huynh đệ Trang gia thì vô cùng khó xem, bọn họ cũng chỉ nhận được ngân thư.
Thư mời của Vạn Bảo Các được chia làm đồng, ngân, kim, huyết trong đó huyết thư là loại cao cấp nhất, chỉ có một vài nhân vật đỉnh cấp như tộc trưởng tam đại gia tộc, thánh chủ Hỏa Dương thánh cung và một số cường giả cùng cấp bậc là nhận được.
Kế tiếp là kim thư, chuyên dùng cho các vị trưởng lão và tôn giả, sau đó là ngân thư dành cho thiên kiêu và cuối cùng là đồng thư giành cho đám tu sĩ lắm tài nhiều của.
Lâm Phong vốn được xem là thiên kiêu, nhận được ngân thư không khó nhưng vì hắn có công giúp Vạn Bảo Các tìm vật phẩm đấu giá nên lão quản lý quyết định thăng cấp cho hắn lên kim thư.
Lâm Hi nhìn kim thư trong tay Lâm Phong một lúc, nhỏ giọng hỏi đại ca.
- Có khi nào là hàng giả không ?
Trang Bất Phàm đứng bên cạnh gật đầu.
- Nhất định là thư giả.
Lâm Phong đến Đan thành chưa tới một tháng sau có thể nhận được kim thư, ai cũng biết thiên kiêu chỉ nhận được ngân thư, trừ Lý Nguyệt Thần.
Lâm Tử Tinh im lặng một lúc chợt mỉm cười với Lâm Phong.
- Chúc Lâ·m đ·ạo hữu vạn sự như ý.
- Đa tạ.
Lâm Phong khẽ gật đầu sau đó xoay người dẫn theo chúng nữ vào trong, khi bước đến đại môn, Lãnh Phi Dao nhỏ giọng nói với Lâm Phong.
- Tiểu Phong tử cho ta mượn kim thư của đệ có được không ?
- Tỷ muốn làm gì ?
- Ta chỉ muốn nhìn cho biết.
- Được rồi.
Lãnh Phi Dao vừa nhận lấy kim thư liền chạy tới trước đại môn sau đó nhảy vào bên trong, giọng nói bất mãn.
- Thì ra đại môn của Vạn Bảo Các cũng không khó nhảy qua, không có gì thú vị.