Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 467: Mỹ nhân kế




Chương 467: Mỹ nhân kế

Lâm Phong lắc đầu.

- Tại hạ thật không nhớ.

- Đạo hữu từng nói, nếu như có thể tiến vào thập đại thiên kiêu thì sẽ ưu tiên cho tiểu nữ một nữa danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.

- Tại hạ thật sự đã nói như vậy sao ?

- Chẳng lẽ đạo hữu nghi ngờ lời nói của Như Mộng.

Trên gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Như Mộng hiện lên chút hờn dỗi.

- Nếu đạo hữu đã không tin vậy thì xem như tiểu nữ chưa từng nói.

- Như vậy sao được.

Lâm Phong nghiêm giọng, vẻ mặt tràn đầy chính khí.

- Tại hạ nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm.

- Thật sao ?

Ánh mắt Như Mộng thoáng qua tiếu ý, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

- Tiểu nữ xin đa tạ đạo hữu.

Lâm Phong hài lòng gật đầu, ánh mắt say đắm nhìn mỹ nhân đối diện.

- Nam Cung đạo hữu tìm tại hạ chỉ vì chuyện này thôi sao ?

- Tất nhiên là không phải.

Nguyên nhân Nam Cung Như Mộng đến tìm Lâm Phong đúng là vì danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên, vì chuyện này mà nàng còn đi tìm Lý Nguyệt Thần học một ít mị thuật.

Mười năm một lần Đan thành sẽ tổ chức đại hội thi đấu, mười người đứng đầu thiên kiêu bảng không chỉ có thể tiến vào Thiên Hỏa Sơn tu luyện mà còn có thể lấy được danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.

Tuy thời gian gần đây trình độ đan đạo của Như Mộng đã có chút tiến bộ nhưng nàng vẫn không nắm chắc xông vào thập đại thiên kiêu.

Lâm Phong thì khác, tốc độ phát triển của hắn làm cho ngươi ta phải kinh ngạc, đến cả nữ nhân cao ngạo như Nguyệt Thần tỷ tỷ cũng phải chú ý.



Nếu như lúc này tra hỏi không chừng có thể phát hiện được bí mật của hắn, vừa nghĩ đến đây trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác dồn dập, đôi gò má ửng hồng làm cho gương mặt xinh đẹp càng thêm kiều mị.

Lâm Phong đứng mũi chịu sào, chỉ biết cắn răng chịu đựng, dùng toàn bộ sức bình sinh áp chế máu nóng đang sôi sục trong người để ngăn bản thân không hiện nguyên hình.

Như Mộng do dự một lúc rồi nói.

- Thật ra trong lòng của Như Mộng có một chuyện muốn hỏi nhưng lại sợ sẽ làm đạo hữu tức giận.

- Quân tử không chấp nữ nhân, mời đạo hữu nói.

- Đạo hữu đã nói như vậy thì Như Mộng xin thất lễ.

Ánh mắt Nam Cung Như Mộng ẩn hiện chờ mong nhìn về phía nam nhân đối diện.

- Trình độ đan đạo của Lâ·m đ·ạo hữu tiến bộ nhanh như vậy có phải là nhận được truyền thừa không ?

- Chuyện này…

Lâm Phong bài ra bộ mặt khó xử, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ đối phương dùng mị thuật chỉ để hỏi mấy câu vớ vẫn này, hoàn toàn không có ý định với cơ thể thuần khiết của hắn.

Như Mộng nhìn vẻ mặt khó xử của Lâm Phong, ánh mắt thoáng hiện thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn như thường.

- Vừa rồi là tiểu nữ vô ý, đạo hữu không cần phải để ý.

- Không phải tại hạ không muốn nói, tại hạ chỉ không muốn nhìn thấy đạo hữu thất vọng.

Lâm Phong thở dài, ánh mắt suy tư như đang nhớ lại những chuyện mà hắn từng bịa ra.

- Đan thuật của tại hạ là được tổ tiên truyền lại, lúc đầu tại hạ cũng không biết nhưng khi tu vi càng cao thì trong đầu lại xuất hiện càng nhiều hình ảnh kỳ lạ, sau này tại hạ mới biết là truyền thừa.

- Có chuyện như vậy sao ?

- Có chứ.

Lâm Phong gật đầu khẳng định, vẻ mặt chân thành nhìn đối phương.

- Chỉ là tổ tiên đã căn dặn truyền thừa tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài.



- Tiểu nữ hiểu.

Như Mộng xuất thân từ thánh cung, loại chuyện nước phù sa không chảy ruộng ngoài không phải là lần đầu tiên nghe được.

Nếu đã không có kết quả vậy thì không cần phải ở lại, ý định vừa muốn rời đi xuất hiện thì giọng nói của Lâm Phong truyền đến.

- Thật ra người bên ngoài vẫn có thể học được truyền thừa nhưng cần phải trả một cái giá rất đắt.

- Lâ·m đ·ạo hữu bằng lòng trao đổi với Như Mộng ?

Lâm Phong lắc đầu.

- Không phải là tại hạ bằng lòng trao đổi mà là đạo hữu có bằng lòng trao đổi hay không ?

Nam Cung Như Mộng khẽ gật đầu, nếu có thể lấy được truyền thừa của Lâm Phong thì không chỉ nàng mà cả thánh cung đều sẽ được lợi.

- Chỉ cần đạo hữu ra giá, Như Mộng nhất định sẽ tìm mọi cách để đáp ứng.

- Chẳng phải tại hạ đã ra giá rồi sao ?

- Tiểu nữ ngu muội, xin đạo hữu chỉ giáo.

Lâm Phong mỉm cười, cặp sắc nhãn liên tục đảo khắp người Như Mộng.

- Chỉ cần Nam Cung đạo hữu đồng ý bước vào đại môn của Lâm gia, như vậy truyền thừa sẽ không lộ ra ngoài.

Nam Cung Như Mộng nghe đối phương nói chợt cuối đầu, nàng im lặng một lúc sau đó ngẫn đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.

- Thứ lỗi Như Mộng đã làm phiền, cáo từ.

- Để tại hạ tiễn đạo hữu.

Hai người bước tới đại môn của biệt viện, đột nhiên Như Mộng xoay người nhìn nam nhân bên cạnh, đôi môi nhỏ khẽ cong.

- Lời đạo hữu nói là thật đúng không, chỉ cần tiểu nữ bước vào Lâm gia thì sẽ có được truyền thừa.

- Tại hạ nhất ngôn cửu đỉnh.

Lâm Phong nhìn bóng lưng thướt tha dần biến mất, chỉ biết đứng một chỗ mà than thở.

- Thật là đáng tiết.



- Nha đầu đó đúng là không tệ.

- Nè nè, lão nghĩ đi đâu vậy.

- Không phải tiểu tử ngươi thất vọng vì nha đầu đó không đồng ý sao ?

Lâm Phong ném cho lão đầu một ánh mắt xem thường, hắn là loại người háo sắc như vậy sao.

- Lão đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

- Vậy tiểu tử ngươi thở dài cái gì ?

- Nếu nàng dùng linh thạch thay vì dùng mị thuật thì không phải sẽ tốt hơn sao, hài…

- Nếu để nha đầu đó nghe được lời này, lão phu cam đoan không quá ba ngày thì ngươi sẽ biết được cái gì gọi là lòng dạ đàn bà.

Mỹ nhân như Nam Cung Như Mộng chẳng khác gì bảo vật, giá trị của nàng còn hơn cả ngàn, vạn khối linh thạch.

Lâm Phong nghe lão nói mà rùng mình, để đám thanh niên tinh lực cường tráng ngoài kia biết hắn trêu chọc Nam Cung Như Mộng không chừng sẽ lập tức kéo đến.

Lúc đó chỉ có thể cố thủ trong phòng, một khi ra ngoài sẽ như chó chạy đường cùng, người người hô đánh.

Vài ngày tiếp theo, Lâm Phong tiếp tục tu luyện trong phòng, đến ngày thứ tư thì lão đầu nói cho hắn biết tên nam tử hắc bào vừa rời đi.

Lâm Phong thay một bộ hắc bào sau đó rời khỏi căn phòng, ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh, đến khi chắc chắn không có người khác thì lập tức hành động.

- Thiên lý tùy hành.

Thân hình Lâm Phong chớp mắt đã xuất hiện trước cửa phòng hắc y nam tử nhưng hắn chỉ đứng bên ngoài mà không vội bước vào.

Mỗi căn phòng ở đây đều có trận pháp phòng vệ, chỉ cần có người khác bước vào sẽ lập tức phát ra cảnh báo.

Lâm Phong lấy ra thông thiên lệnh đặt vào một cái trận văn trên cửa phòng, linh quang lóe lên rồi vụt tắt, giọng nói lão đầu truyền đến.

- Được rồi.

Lão đầu vừa dứt lời, Lâm Phong liền đẩy cửa bước vào, nơi này cũng không khác gì chỗ của hắn, ngoài trừ một chiếc giường dùng để tu luyện thì chẳng còn thứ gì.

- Nên để chỗ nào đây ?

Lâm Phong lấy ra một khối đồng nguyên âm thạch to bằng đầu ngón tay, ánh mắt đảo vài vòng xung quanh cuối cùng dừng lại ở vị trí chiếc giường, khóe môi khẽ nhếch.