Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 466: Tu luyện




Chương 466: Tu luyện

Lâm Phong ngẫn người, từ bao giờ tiểu sư tỷ lại thông minh như vậy, có thể nhìn ra được kế hoạch hoàn hảo của hắn.

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, lúc nãy đệ gặp được…

- Có phải đệ gặp được một cô nương nào đó xinh đẹp nên muốn dùng thứ này để tiếp cận người ta đúng không ?

- Hả ?

- Hả cái gì ?

Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ, bắt đầu buôn lời đe dọa.

- Nếu đệ dám làm tỷ tỷ tổn thương thì ta sẽ liều mạng với đệ.

- Với thực lực của đệ sao có thể tổn thương được Hàn Băng sư tỷ.

- Đệ đừng có mà giả ngốc, coi chừng ta đó.

Lâm Phong nhìn tiểu sư tỷ xoay người rời đi, trong lòng thở phào, thì ra kế hoạch của hắn vẫn chưa bị phát hiện.

Vừa tiến vào biệt viện, ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn về phía căn phòng của nam tử mặt hắc bào, linh khí nơi đó liên tục chuyển động tạo thành một vòng xoáy xung quanh căn phòng.

- Vẫn đang tu luyện sao ?

Hắn nhớ là đã rời khỏi nơi này mấy canh giờ, tính thời gian thì tên đó phải kết thúc tu luyện từ lâu rồi mới đúng.

Lâm Phong chợt nhớ trước khi rời đi có nhìn thấy một nữ tử cùng bước vào phòng với tên đó, chẳng lẽ cả hai cùng bàn luận suốt mấy canh giờ.

- Thật là lợi hại.

Tuy Lâm Phong chưa trãi qua nhân sinh rực rỡ nhưng hắn từng nghe thiên hạ đồn cho dù là mãnh nam cũng không thể hoạt động liên tục suốt mấy canh giờ.

Đối mặt với đối thủ trâu bò như vậy nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể khinh xuất.

Ngày tiếp theo, Lâm Phong vẫn tiếp tục ở trong phòng tu luyện, trước khi vận công cần phải chuẩn bị một số thứ.

- Lão đầu nhìn xem thế này đã được chưa ?



- Được rồi.

Dưới chân Lâm Phong là một cái trận đồ hoàng cấp, nhìn thì đơn giản nhưng để vẻ được như thế này đã tiêu tốn của hắn cả canh giờ.

Thứ này gọi là tụ nguyên trận phiên bản đơn giản nhất, cơ bản nhất và dễ nhất, có thể thu thập nguyên khí trong vòng mười dặm xung quanh.

Nếu như không phải thiên phú trận pháp của Lâm Phong tệ ngoài dự kiến của lão đầu thì đã có thể bày được loại trận pháp tốt hơn.

Lâm Phong lấy ra mấy cái trận kỳ cấm vào những nơi được đánh giấu bên trên trận đồ, cuối cùng hắn lấy ra một khối hỏa nguyên thạch đặt vào tâm trận.

- Lão đầu có chắc là ổn không ?

- Chỉ là một cái tiểu trận, lão phu lo được.

Tụ nguyên trận cần một khối nguyên thạch làm trận tâm, lỡ như trận pháp xảy ra vấn đề thì khối nguyên thạch sẽ tan vỡ, nguyên khí trở về với thiên địa.

Lâm Phong nhìn khối nguyên thạch lần cuối rồi nhắm mắt tu luyện, trong lòng thầm cầu nguyện cho thanh niên này đừng xảy ra vấn đề nếu không hắn sẽ lổ nặng.

Bên ngoài căn phòng, linh khí chuyển động, vòng xoáy hiện ra, khối nguyên thạch giữa đại trận dần tỏa sáng.

Nữa canh giờ trôi qua, một đạo linh khí nóng bỏng tiến vào bên trong cơ thể Lâm Phong, hỏa ảnh trên người hắn lóe sáng, uy lực lại tăng thêm một chút, màu sắc dần trở nên tinh thuần.

Thêm nữa canh giờ trôi qua, hỏa quang tan biến, căn phòng trở lại bình thường.

- Tốt quá, vẫn còn y nguyên.

Lâm Phong vừa kết thúc tu luyện liền chạy tới kiểm tra khối nguyên thạch, màu sắc và kích cỡ vẫn giống như lúc đầu.

Giọng nói lão đầu truyền đến.

- Nhân phẩm của tiểu tử ngươi hôm nay không tệ.

- Tất nhiên, người hiền tất gặp lành.

- Bớt nhảm, mau thu lại đại trận.

Lâm Phong nghe lão nói liền hành động, đột nhiên hắn dừng lại, bây giờ mà thu lại thì hôm sau lại phải bày ra cái mới, chẳng phải sẽ tốn của hắn thêm một canh giờ sao.

- Ta thấy để thế này cũng được mà.



- Có người đến.

- Làm liền.

Nếu để đám người bên ngoài biết hắn dùng tụ nguyên trận để g·ian l·ận không chừng sẽ bị đuổi khỏi nội thành.

Không tu luyện được cũng không sao nhưng lỡ như bị cấm thi đấu thì nhất định sẽ không yên với yêu nữ.

Lâm Phong vừa dọn xong đại trận thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hắn kiểm tra vài lần đến khi chắc chắn không để lại dấu vết mới tiến ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy người bên ngoài, vẻ mặt Lâm Phong thoáng hiện kinh ngạc, trong đầu chợt nghĩ tới câu nói lúc nãy của lão đầu.

- Hôm nay nhân phẩm của lão tử đúng là rất tốt.

Nữa canh giờ trước, Nam Cung Như Mộng đã đứng trước cửa phòng Lâm Phong nhưng lúc đó hắn đang tu luyện nên nàng không muốn làm phiền.

Đợi khi linh khí xung quanh căn phòng ổn định trở lại thì nàng bước tới gõ cửa, đợi thêm một lúc đối phương mới chịu xuất hiện.

Như Mộng nhìn tên nam nhân đối diện, lúc thì tự lẩm bẩm, lúc thì cười đắt ý, hoàn toàn không quan tâm đến một đại mỹ nữ đứng ngay trước mặt, giọng nói có chút không tốt.

- Lâ·m đ·ạo hữu, có chuyện gì vui sao ?

- Đúng vậy.

Lâm Phong vội gật đầu.

- Phượng hoàng chỉ đậu ngô đồng, không ngờ hôm nay lại đến nhà tại hạ, thật là hiếm thấy.

- Nếu tiểu nữ là phượng hoàng thì đạo hữu chính là nhân trung chi long.

- Tại hạ sao dám so với chân long.

- Nếu không phải là long thì sao có thể đánh bại phượng hoàng?

Như Mộng khẽ mỉm cười.



- Như Mộng có vài vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết đạo hữu có thời gian không ?

- Mời vào.

Lâm Phong chuẩn bị đóng cửa phòng thì nhìn thấy cửa phòng của tên nam tử mặt hắc bào khẽ mở, một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía hắn.

- Sao ta có cảm giác như gặp tên này ở đâu rồi nhỉ ?

Lần trước chỉ nhìn thoáng quá nên Lâm Phong không quá để ý, lần này thì nhìn trực diện, đôi mắt tràn đầy thù hận đó nhất định đã từng gặp qua.

Như Mộng ngắm nhìn căn phòng một lúc vẫn không thấy Lâm Phong bước vào, nàng nhìn ra thì thấy hắn còn đứng ở ngoài cửa, tâm tình vừa tốt lên lại chuyển xấu.

- Nếu Lâ·m đ·ạo hữu không có thời gian thì tiểu nữ xin cáo từ.

- Đạo hữu xin dừng bước.

Lâm Phong nhất thời quên mất trong phòng có mỹ nữ, hắn vội lấy ra một cái bàn, hai cái ghế đặt giữa phòng, vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương.

- Không biết Nam Cung đạo hữu tìm tại hạ có chuyện gì ?

Vừa dứt lời, Lâm Phong chợt ngửi được một hương thơm nhẹ nhàn truyền đến, ánh mắt say mê nhìn nữ tử đối diện, hình bóng tuyệt thế kia dần lắp đầy linh hồn của hắn.

- Tiểu tử cẩn thận.

- Ui…

Lâm Phong cảm giác thần thức chấn động, vẻ mặt mờ mịt.

- Lão đầu có phải lão vừa đánh ta không ?

- Không đánh cho tiểu tử ngươi tỉnh chỉ sợ cái nịt cũng không còn.

- Có chuyện gì hả ?

- Ngươi vừa trúng phải mị thuật của nha đầu đó.

Như Mộng nhìn vẻ mặt mất hồn của Lâm Phong, đôi môi xinh đẹp khẽ cong, sóng mắt lưu chuyển, giọng nói mềm mại như mật ngọt.

- Chuyện lần trước Lâ·m đ·ạo hữu đã hứa với Như Mộng, đạo hữu còn nhớ không ?

Lâm Phong còn chưa nhớ là chuyện gì thì giọng nói lão đầu truyền đến.

- Tương kế tựu kế.

- Hiểu rồi.