Chương 465: Vấn đề
Phong Thanh Thanh thuộc loại nữ nhân kiêu ngạo, ngoài cứng trong mềm, cho dù nàng thật sự có tình cảm với Lâm Phong cũng chưa chắc đã chủ động nói ra.
Cho nên Hàn Băng và Huân Vũ quyết định ép đối phương vào chân tường, là thật hay giả tự nhiên sẽ biết.
Huân Vũ rót một chung trà đưa tới trước mặt Thanh Thanh.
- Lần này là muội không đúng, Thanh Thanh tỷ đừng để trong lòng.
Phong Thanh Thanh vừa định mở lời thì có thêm một chung trà đặt xuống trước mặt, giọng nói lạnh lùng của Hàn Băng truyền đến.
- Xin lỗi.
Đùa giỡn tình cảm của một nữ tử là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu lúc đó Thanh Thanh không thể kiên trì thì nữa đời còn lại của nàng có thể sẽ sống trong hối hận.
Phong Thanh Thanh nhận lấy chung trà, giọng nói có chút đố kị.
- Có được đạo lữ như thế này không biết kiếp trước hắn đã tích được bao nhiêu phúc đức.
- Tỷ tỷ nói phải.
Huân Vũ gật đầu đồng ý, chỉ cần có được một đạo lữ như Hàn Băng đã làm cho không biết bao nhiêu người phải ngưỡng mộ.
- Đợi khi Lâm Phong ra ngoài chúng ta sẽ thông báo cho chàng biết tin vui này.
- Chuyện này…
Vẻ mặt Phong Thanh Thanh do dự, Huân Vũ nhìn thấy liền hỏi.
- Thanh Thanh tỷ, có chuyện gì sao ?
- Ta sợ hắn không chấp nhận…
Từ trước đến giờ mối quan hệ giữa Thanh Thanh và Lâm Phong vẫn luôn bất hòa, mỗi lần gặp nhau không đánh thì chửi, chưa bao giờ vui vẻ nói được vài câu, không hiểu sao nàng lại thích cái tên đó.
- Chuyện này không khó, muốn biết chàng có ý với Thanh tỷ hay không chỉ cần thử là được.
- Thử thế nào?
- Chuyện này cứ để muội giải quyết.
Vấn đề đã sáng tỏ, khoảng cách giữa các nàng lại gần hơn, đêm đó tất cả đều ở lại trò chuyện, ngay cả nữ tử lạnh lùng như Hàn Băng cũng tham gia, thỉnh thoảng lại nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của nàng, khung cảnh ấm áp như một gia đình.
Vài ngày tiếp theo, Lâm Phong vẫn ở trong phòng tu luyện, ngoài việc hấp thu linh khí thì còn phải tìm hiểu đan đạo, tuy thiên phú của hắn thuộc hàng cực phẩm nhưng cũng không thể lười biến.
- Kỳ lạ, đây đã là lần thứ hai rồi.
Hai ngày liên tiếp Lâm Phong không cảm giác được hỏa nguyên chi khí tiến vào cơ thể, vẻ mặt mờ mịt.
- Chẳng lẽ hết rồi ?
- Tiểu tử ngươi tưởng hỏa nguyên chi khí là cải trắng sao ?
- Vậy bây giờ phải làm sao ?
- Xuất thành.
Với tốc độ như thế này dù có đợi thêm mấy tháng thì hỏa linh thể của Lâm Phong cũng không tiến bộ được bao nhiêu.
Bị động chờ thời không phải là thượng sách, lão đầu quyết định chủ động xuất kích.
Bàn về âm mưu quỷ kế, Lâm Phong không bằng lão đầu cho nên lão vừa dứt lời thì hắn lập tức hành động.
Vừa ló đầu ra khỏi phòng, Lâm Phong nhìn thấy một cặp nam nữ từ bên ngoài bước vào, nam tử trùm kín hắc bào nên không nhìn rõ dung mạo, nữ tử bên cạnh thì chắc chắn là mỹ nhân, dáng người uyển chuyển, trước cong sau cũng cong.
Ánh mắt hắn dừng lại trước ngực đối phương, nơi đó có hai cái đan huy lấp lánh, trên mỗi cái đều có đính tám viên bảo thạch.
Đôi nam nữ kia cũng nhìn thấy Lâm Phong, nữ tử chỉ lướt qua nhưng nam tử thì nhìn chằm chằm một lúc rồi rời đi.
Giọng nói lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi đúng là biết gây chuyện.
- Liên quan gì đến ta.
- Lúc nãy ánh mắt của tên kia nhìn ngươi ẩn chứa sát khí, tuy che giấu rất tốt nhưng làm sao qua được pháp nhãn lão phu.
- Chẳng phải chỉ nhìn một chút thôi sao, có cần phải hẹp hòi như vậy không?
Lâm Phong nhíu mày, trong số những tu sĩ mà hắn quen biết thì chỉ có vài người đạt đến cảnh giới bát đan, đáng nghi nhất chính là huynh đệ nhà họ Trang.
- Có khi nào tên đó biết không thắng được ta nên muốn vào đây ám toán không ?
- Khả năng này rất nhỏ.
Mấy hôm trước, tin tức liên quan đến trận đánh cược giữa Lâm Phong và Trang Phi Phàm đã truyền khắp Đan thành, không ai là không biết.
Nếu bây giờ Lâm Phong bị hại thì chắc chắn Trang gia sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, danh tiếng của bọn họ lại bị ảnh hưởng.
Lâm Phong khẽ gật đầu.
- Lão nói y như ta nghĩ.
- Vậy tiểu tử ngươi muốn giải quyết chuyện này thế nào ?
- Không vội, trở về rồi tính.
Chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm cách nâng cao cơ hội hấp thu hỏa nguyên chi khí, hơn nữa nơi này là nội thành, muốn hại người cũng không phải là chuyện đơn giản.
Lâm Phong lấy ra đồng âm thạch, sau khi liên lạc với tiểu sư tỷ xong liền xuất phát.
Bên trong một căn phòng đơn giản, một nam một nữ ngồi đối diện, giọng nói lạnh nhạt của nữ tử vang lên.
- Đây là chỗ ta sắp xếp cho ngươi, cảm thấy thế nào ?
- Không tệ.
- Hình như ngươi và tên nam nhân lúc nãy có quen biết ?
- Nhờ có hắn mà ta mới có được ngày hôm nay.
Nữ tử khẽ cong môi.
- Nói vậy hắn là ân nhân của ngươi ?
- Có thể nói là như vậy.
- Nhưng ta thấy ánh mắt ngươi nhìn hắn lại ẩn chứa vài tia sát khí.
- Đó là vì những thứ hắn lấy của ta nhiều hơn những thứ hắn cho ta.
Đại thủ nam tử nắm chặc, từ khi nhìn thấy tên khốn kia thì hắn luôn áp chế ngọn lửa trong lòng, nếu đây không phải Đan thành có lẽ hắn đã động thủ.
Ánh mắt nữ tử trở nên nghiêm túc.
- Ta không hi vọng ân oán giữa ngươi và hắn làm ảnh hưởng đến kế hoạch.
- Ngươi yên tâm, ta tự biết tính toán.
- Một khi đại sự thành công, ta chắc chắn tên đó không thể bước ra khỏi Đan thành.
- Vậy xin đa tạ.
Nam tử khẽ gật đầu, nếu như mọi chuyện thuận lợi, lúc đó chỉ cần một câu nói của nữ tử đối diện cũng đủ ép c·hết Lâm Phong.
Nữ tử mỉm cười hài lòng, nàng lấy ra một cái lệnh bài đưa cho đối phương.
- Ngươi cứ yên tâm ở đây tu luyện, muốn gặp ta thì mang theo thứ này đến chỗ vệ thành.
- Ta biết rồi.
Hai người nói thêm vài câu, nữ tử xoay người rời đi, nam tử nhìn căn phòng trống không, ngọn lửa trong lòng lần nữa bùng cháy.
- Lâm Phong, lần này ta sẽ không thua ngươi.
Sau khi lượn vài giờ ở ngoại thành, Lâm Phong và Phi Dao trở về nội thành, cả hai đều có tinh thần rất tốt, vừa đi vừa cười nói.
Nhờ biết được chuyện mờ ám của Lâm Phong mà hôm nay Phi Dao không cần phải tốn mấy vạn linh thạch cho đống nữ y.
Nếu không phải tên sư đệ đòi về sớm thì nàng vẫn muốn ở lại mua sắm, còn rất nhiều nữ y chưa kịp thử.
- Tiểu Phong tử, hôm sau chúng ta lại đi dạo có được không ?
- Không được.
- Tại sao lại không được ?
- Đệ còn phải tu luyện.
Lâm Phong tất nhiên không thể nói là hắn sợ tốn linh thạch, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tiểu sư tỷ.
- Thời gian chúng ta ở lại nơi đây không nhiều, nhất định phải tận dụng cơ hội để tu luyện.
- Vậy lúc nãy đệ chạy đến Thiên Khí Các làm gì ?
- Chuyện này…
- Có phải đệ lại muốn luyện chế thứ này không ?
Lãnh Phi Dao lấy ra đồng âm nguyên lệnh cầm trên tay, vẻ mặt yêu thích không rời, bây giờ thứ này chính là bảo vật đào linh thạch của nàng.