Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 464: Nữ đấu




Chương 464: Nữ đấu

Sau khi tâm sự một lúc thì Lâm Phong cơ bản hiểu được tình hình, chuyện là Hàn Băng lo lắng cho Phi Dao nên đã đưa đồng âm nguyên thạch cho tiểu muội bảo quản.

Lúc rời đi Hàn Băng đã căn dặn khi gặp vấn đề có thể dùng thứ này để liên lạc với Lâm Phong.

Lãnh Phi Dao tu luyện được một canh giờ thì linh khí biến mất, trong lúc nhàm chán không hiểu sao tín vật của tỷ tỷ đưa đột nhiên rung lên, sau đó là giọng nói kinh tỏm của tên sư đệ truyền đến.

Không ngờ tên sư đệ ngốc này lại dám ăn trong bát nhìn trong nồi, có được tỷ tỷ rồi còn muốn ôm luôn cả muội muội.

- Sắc tâm của đệ đúng là không nhỏ há, để xem lần này tỷ tỷ sẽ xử đệ như thế nào.

- Hiểu lầm, sư tỷ nghe đệ giải thích…

- Ta mặt kệ, đợi khi trở về ta sẽ nói với tỷ tỷ là đệ khi dễ ta à không phải, là chiếm tiện nghi của ta.

- Đệ còn chưa làm được gì mà…

Lâm Phong chưa dứt lời thì nghe được tiếng cười nguy hiểm của tiểu sư tỷ truyền đến, trong lòng có dự cảm không lành.

- Hì hì, đệ muốn làm gì ta hả ?

- Đệ… ý của đệ là cái gì đệ cũng chưa làm.

- Chính vì đệ chưa làm nên ta mới tố cáo với tỷ tỷ, đợi đệ làm được gì đó thì chẳng phải đã muộn rồi sao.

Lãnh Phi Dao nói xong thì thu lại linh lực, đồng âm nguyên thạch trở lại như thường, ngọc thủ vuốt ve tấm lệnh bài.

- Thì ra hai người họ dùng thứ này để làm chuyện mờ ám.

Lần này vô tình nắm được cái đuôi của tên sư đệ, xem như nữa đời còn lại không cần phải đau đầu vì chuyện thiếu linh thạch, thích thứ gì có thể mua thứ đó.

Nghĩ đến vô số món nữ trang và nữ y lấp lánh sắp vào tay, đôi môi nhỏ khẽ cong, gương mặt xinh đẹp không nhịn được mà nở nụ cười tươi như hoa.

- Tốt nhất trên đời chỉ có tỷ tỷ mà thôi...

Hàn Băng có lẽ không ngờ đến lòng tốt của nàng lại vô tình làm cho lưu manh phải trả một cái giá cực kỳ tốn kém.



Tây Hương Lâu, bên trong một căn phòng sang trọng, Lãnh Hàn Băng lặng lẽ nhìn bình ngọc trong tay, vẻ mặt lạnh lùng ẩn hiện chút ôn nhu hiếm thấy.

Bên trong bình ngọc là một viên đan dược đen thui, gần như là phế phẩm nhưng được nàng cẩn thận gìn giữ không khác gì bảo vật.

Mỗi lần nhìn thấy viên đan dược, Hàn Băng lại nhớ đến những chuyện giữa nàng và hắn, thời gian hai người cùng lưu lạc Hoang Nguyên, cùng trãi qua vô số nguy hiểm, thời khắc rơi xuống vực thẩm, thứ cảm giác kỳ diệu đó nàng sẽ không bao giờ quên.

- Không biết hắn và tiểu muội thế nào rồi.

Nhắc đến Phi Dao, ánh mắt Hàn Băng hiện ra vẻ lo lắng, Đan thành không phải Cửu Huyền, nơi này long xà hỗn tạp, tiểu muội và lưu manh lại không ở cùng một nơi, hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Không khí tĩnh lặng bên trong căn phòng kéo dài thêm một lúc thì bị thanh âm gõ cửa cắt ngang, giọng nói của Huân Vũ từ bên ngoài truyền vào.

- Hàn Băng.

- Mời vào.

Cửa phòng mở ra, Huân Vũ bước vào, phía sau nàng là Phong Thanh Thanh.

Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn đối phương.

- Mời ngồi.

Phong Thanh Thanh tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt không đổi.

- Tìm ta có chuyện gì ?

- Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Tây Hoang, bọn ta sẽ không trở về Cửu Huyền mà tiếp tục đến Bắc Hoang.

Lãnh Hàn Băng nhìn nữ tử đối diện, ánh mắt kiên định.

- Ta không muốn ngươi đi theo.

- Giao dịch giữa ta và hắn không phải ngươi không biết.

- Giao dịch đến đây là kết thúc.



- Muốn kết thúc cũng phải do hắn quyết định.

Lúc đầu là Phong Thanh Thanh và Lâm Phong cùng giao dịch, cho dù có là đạo lữ của hắn cũng không có quyền phá hủy, còn chưa nói đến chuyện Hàn Băng chỉ là hôn thê chưa bước vào đại môn Lâm gia.

Lãnh Hàn Băng khẽ lắc đầu.

- Không cần phiền phức như vậy, ta có thể thay hắn quyết định.

- Trừ khi chính miệng hắn hủy bỏ giao dịch, nếu không ta sẽ không rời đi.

- Nếu ngươi không đi thì ta sẽ đi, ngươi đoán xem hắn sẽ chọn ai.

Tuy Huân Vũ là nữ nhân đâu tiên của Lâm Phong nhưng Hàn Băng lại là người có thời gian ở bên cạnh hắn dài nhất, quan tâm lo lắng cho hắn nhiều nhất, tình cảm cũng sâu nặng nhất.

Nếu thật sự đưa ra lựa chọn thì cơ hội của Phong Thanh Thanh gần như là con số không.

Phong Thanh Thanh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Băng, vẻ mặt tức giận che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

- Ngươi nên nhớ nơi đây là Đan thành chứ không phải là Cửu Huyền, lúc nào hắn cũng có thể gặp nguy hiểm, có thêm một người bảo vệ không phải sẽ tốt hơn sao ?

- Nhiều người chưa chắc đã tốt, chỉ cần ta còn một hơi thở sẽ không để bất kỳ ai động đến hắn, ngươi có làm được không ?

- Ta…

- Để ngươi rời đi cũng là tốt cho hắn và cả ngươi.

Trên người Lâm Phong có không ít bí mật, chỉ là kỳ ngộ đan đạo đã làm cho vô số người để ý, nếu lại xuất hiện thêm vài thứ gì đó thì ngay cả Lãnh gia cũng chưa chắc bảo vệ được hắn.

Cho nên Hàn Băng không muốn có người tiếp xúc thân cận với Lâm Phong, càng để lộ nhiều bí mật thì càng khiến hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Phong Thanh Thanh nghe đến đây đã hiểu được lý do, nữ nhân trước mặt nàng làm tất cả mọi chuyện đều là vì tên dâm tặc kia, ngọc thủ của nàng đặt lên ngực.

- Phong Thanh Thanh ta xin dùng đạo tâm để thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến Lâm Phong.

- Nếu có người dùng mẫu thân của ngươi để uy h·iếp thì sao ?



Hàn Băng nhìn ánh mắt do dự của đối phương, giọng nói đồng cảm.

- Ta làm như vậy chỉ là muốn tốt cho ngươi.

Phong Thanh Thanh im lặng một lúc, nàng chợt ngẫn đầu nhìn về phía nữ tử đối diện, ánh mắt không cam lòng.

- Nếu là ngươi thì sao, nếu bọn họ dùng người thân của ngươi để uy h·iếp thì sao?

- Từ lúc ta nhận sính lễ của hắn thì đã là người của Lâm gia.

Nếu một ngày Hàn Băng rơi vào tình cảnh đó thì nàng vẫn chọn hắn sau đó sẽ tìm mọi cách trả thù cho người thân, cuối cùng dùng sinh mạng của mình để tạ lỗi.

Phong Thanh Thanh ngẫn người, không ngờ trên đời lại có nữ nhân si tình đến như vậy, đổi lại là nàng thì sao ?

Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, tuy tâm trạng của mỗi người mỗi khác nhưng trong lòng đều xuất hiện hình bóng của một tên nam nhân.

Lúc sau, một giọng nói yếu ớt nhưng kiên định khẽ vang lên.

- Ta có thể.

Phong Thanh Thanh nhìn nữ tử lạnh lùng đối diện, ánh mắt ửng hồng, ngọc thủ nắm chặc, chứng tỏ nàng vừa trãi qua một cuộc chiến đấu khóc liệt.

- Những gì ngươi làm được thì ta cũng có thể làm được.

- Hì hì…

Huân Vũ chợt mỉm cười, nàng bước tới nắm lấy ngọc thủ của Thanh Thanh.

- Vậy là từ nay chúng ta lại có thêm một vị tỷ muội.

Hàn Băng không có ý kiến xem như là đồng ý với lời nói của Huân Vũ.

Phong Thanh Thanh nhìn hai nữ tử bên cạnh, ánh mắt căm tức.

- Các ngươi lừa ta ?

- Không làm như vậy thì sao Thanh Thanh tỷ có thể nói ra lời thật lòng.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ lúc Lâm Phong bị tập kích bên trong Sa Nguyên, khi nhìn thấy Phong Thanh Thanh liều mạng cứu Lâm Phong thì cả Hàn Băng và Huân Vũ đều đoán hai người này có quan hệ mờ ám.

Nhưng lòng người khó dò, tri nhân tri diện bất tri tâm, Hàn Băng không biết được tình cảm Thanh Thanh dành cho Lâm Phong là như thế nào nên mới có cớ sự như hôm nay.