Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 463: Hỏa nguyên chi khí




Chương 463: Hỏa nguyên chi khí

So với ngoại thành phồn hoa náo nhiệt thì nội thành đơn giản và yên tĩnh hơn, nơi này chỉ có một vài cái biệt viện dùng làm chỗ tu luyện, tu sĩ cũng chỉ có lác đác vài tên.

Trái ngược với bộ dáng có chút thất vọng của Phi Dao thì vẻ mặt của Lâm Phong lại tràn đầy kinh ngạc.

- Linh khí thật nồng đậm.

Không gian bên trong nội thành bị che phủ bởi một lớp hỏa vụ mờ ảo, thứ này chính là linh khí từ bên trong Thiên Hỏa Sơn phun ra nhiều đến mức hóa thành hỏa vụ.

Lâm Phong thử hít vài hơi, hắn phát hiện linh khí nơi đây tuy nồng đậm nhưng không hề chứa hỏa nguyên chi khí như trong lời đồn.

Trong lúc hắn còn chưa hiểu thật hư thế nào thì giọng nói hưng phấn của tiểu sư tỷ từ bên cạnh truyền đến.

- Tiểu Phong tử mau nhìn, bên kia có một cái dược viên.

Lâm Phong nhìn theo hướng Phi Dao chỉ, nơi đó đúng là có một cái dược viên, hơn nữa diện tích còn không nhỏ, ngang dọc hơn vài dặm.

- Bọn họ trồng linh dược bên trong thành trì luôn sao ?

Phải biết nơi này là nội thành đó, tất đất tất vàng, người bên ngoài muốn vào còn không có cơ hội vậy mà đám linh dược lại có thể yên ổn định cư.

Tên vệ thành đi phía trước dẫn đường, vẻ mặt không đổi, lúc đầu hắn cũng kinh ngạc nhưng nhìn lâu rồi cũng quen.

- Phần lớn diện tích bên trong nội thành đều dùng để trồng linh dược.

- Đúng là một nơi thích hợp để trồng linh dược.

Toàn bộ thổ nhưỡng bên trong Đan thành đều do Thiên Hỏa Sơn phun trào, cùng với linh khí nồng đậm, linh dược trồng ở nơi này muốn không tốt cũng khó.

Tên thành vệ khẽ gật đầu.

- Nghe nói thời gian thành thục của linh dược ở nơi này chỉ bằng bảy phần so với bên ngoài.

Ba người đi thêm một lúc thì dừng lại trước một khu biệt viện.

- Đây là khu vực tu luyện dành cho đan sư lục tinh.

Đan sư lục tinh ám chỉ những người có sáu viên bảo thanh bên trên đan huy.

Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt lo lắng nhìn tên sư đệ bên cạnh, đây là lần đầu nàng tu luyện một mình ở một nơi xa lạ nên trong lòng có chút lo lắng.

- Tiểu Phong tử hay là đệ vào trong đó với ta có được không ?



- Không được.

Thành vệ lập tức lắc đầu.

- Đây là quy tắc nội thành, không thể vi phạm.

Lâm Phong mỉm cười, dùng ánh mắt trấn an sư tỷ.

- Nơi này là nội thành, chắc chắn không có người nào dám làm loạn, sư tỷ cứ yên tâm tu luyện.

- Nhưng mà…

- Đây là bùa hộ mệnh của đệ, tặng cho tỷ.

Lãnh Phi Dao nhìn trận bàn màu đen trong tay Lâm Phong, nàng khẽ gật đầu sau đó xoay người đi vào bên trong.

Lâm Phong được đưa đến biệt viện nằm sâu trong nội thành, trước kia nơi này chính là chỗ tu luyện tốt nhất dành cho đan sư nhưng từ khi tam dẫn thuật xuất hiện thì đã có thêm một cái biệt viện cửu tinh.

- Đó chính là Thiên Hỏa Sơn sao ?

Từ nơi này có thể nhìn thấy bóng dáng một ngọn cự sơn hùng vĩ ẩn sau lớp hỏa vụ mờ ảo.

Thành vệ gật đầu.

- Đó chính là Thiên Hỏa Sơn, tuyệt đối không được đến gần.

- Đa tạ đạo hữu nhắc nhỡ.

Lâm Phong ngắm nhìn ngọn cự sơn thêm vài lần rồi xoay người tiến vào biệt viện, bên trong và bên ngoài tương đối giống nhau, đơn giản và yên tĩnh.

Ánh mắt Lâm Phong đảo qua vài lần cuối cùng dừng lại trước một căn phòng đang mở cửa, đây chắc là chỗ tu luyện của hắn.

Vừa bước vào phòng, giọng nói của lão đầu liền truyền đến.

- Chỗ này không tệ.

Bên trong căn phòng chỉ có một cái giường nhỏ dùng để tu luyện và nghĩ ngơi, dưới nền có khắc vài hoa văn kỳ lạ không biết dùng để làm gì.

Lâm Phong kiểm tra vài lần, phát hiện nơi này không có mật đạo, chỉ có duy nhất một cánh cửa ra vào.

- Có phải ta đi nhầm phòng rồi không ?

- Có vấn đề gì sao ?



- Lão nhìn xem, linh khí nơi này còn không bằng bên ngoài.

Ngoài phòng có hỏa vụ mờ ảo nhưng không khí trong phòng vô cùng trong lành, đến một hạt bụi cũng không có.

- Chẳng lẽ chỗ này dùng để nghĩ ngơi, nơi tu luyện thật sự là ở bên ngoài phòng ?

- Tiểu tử ngươi thử vận công sẽ rõ.

Lâm Phong ngồi lên giường, đại thủ bắt ấn, linh lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, hoa văn bên trong căn phòng dần sáng lên.

Bên ngoài căn phòng xuất hiện một vòng xoáy lớn không ngừng thôn phệ hỏa vụ, bên trong căn phòng Lâm Phong cảm giác như đang sử dụng trung phẩm linh thạch để tu luyện, linh khí như thác tràn vào cơ thể hắn.

Trong đó có một đạo linh khí mang theo cảm giác ấm áp, đạo linh khí này không bị Lâm Phong luyện hóa mà tự dung nhập vào cơ thể.

Nữa canh giờ trôi qua, hỏa vụ bên trong căn phòng dần tan biến, Lâm Phong vừa kết thúc tu luyện liền tế ra một đạo hỏa ảnh.

- Đúng là có hiệu quả.

Lâm Phong hưng phấn nhìn ngọn lửa rực cháy trên tay, màu sắc vẫn có chỗ đậm chỗ nhạt nhưng hắn có thể cảm giác uy lực đã tăng lên một chút.

- Chẳng lẽ đạo linh khí kỳ lạ đó chính là hỏa nguyên chi khí ?

- Nó đó.

Trong lúc Lâm Phong tu luyện thì lão đầu thường ở một bên hộ pháp, lúc đó lão đã nhìn thấy một đạo hỏa nguyên chi khí chạy vào người hắn.

- Chỉ có một đạo thôi sao ?

- Tiểu tử nghĩ sẽ có bao nhiêu ?

- Tất nhiên là một.

Chỉ một đạo hỏa nguyên chi khí đã lợi hại như vậy, đợi khi xuất quan không chừng hỏa linh thể của hắn có thể so với đám thiên tài ngoài kia.

Từ giờ đến khi đại hội thi đấu diễn ra vẫn còn gần một tháng, nhất định phải tranh thủ thời gian.

- Tiếp tục tu luyện.

Nghĩ là làm, Lâm Phong lại bắt đầu vận công, thêm nữa canh giờ trôi qua, hỏa quang bên trong căn phòng dần tan biến.



Trong lúc Lâm Phong đang tu luyện thì cảm giác linh khí xung quanh khô cạn cứ như bị hắn hút sạch, ngay cả hỏa nguyên chi khí cũng không thấy xuất hiện.

- Chẳng lẽ linh khí bên trong nội thành bị ta hút hết rồi ?

Lâm Phong vội lắc đầu, nội thành lớn như vậy cho dù hắn có hút mấy trăm năm cũng không thể làm cho linh khí cạn kiệt.

- Lão phu đoán không lầm thì cái tụ linh trận này mỗi ngày chỉ có thể dùng được một canh giờ.

- Tụ linh trận ?

- Bên dưới tòa biệt viện có một cái tụ linh trân, phòng của tiểu tử ngươi là một trong số trận nhãn.

- Là thế à.

Không thể tiếp tục tu luyện, Lâm Phong lấy ra đồng âm nguyên thạch chuẩn bị tâm sự với hai vị lão bà, trước tiên sẽ là Huân Vũ nhưng hắn kích hoạt nguyên thạch một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì.

- Chẳng lẽ bị hỏng rồi ?

Lâm Phong đợi thêm một lúc vẫn không nghe được hồi âm, có thể là vì khoảng cách giữa hai bên quá xa.

Lão đầu thờ dài.

- Tiểu tử ngươi có kích hoạt bao nhiêu lần cũng vô dụng thôi.

Mười hai tòa thiên trận hộ thành không phải chỉ để cho có, trong số đó có một toàn tuyệt âm trận, cho dù Lâm Phong có hét khàn cổ thì bên ngoài cũng chẳng ai nghe.

- Lợi hại như vậy sao ?

Lâm Phong không tin tà, hắn tiếp tục lấy lệnh bài của Hàn Băng ra thử, không ngờ lại có kết quả.

- Lão bà, có nhớ lão công không ?

-...

Lúc sau có một thanh âm tức giận cùng với tiếng hít thở dồn dập truyền đến.

- Tiểu Phong tử, có phải đệ chán sống rồi không ?

- Hả ?

Lâm Phong ngẩn người, giọng nói này rất quen thuộc nhưng không phải của băng nữ mà là của tiểu sư tỷ.

- Phi Dao sư tỷ, sao lại là tỷ ?

- Là ta thì sao ?

- Hàn Băng sư tỷ đâu ?

- Làm sao ta biết được.