Chương 459: Địa mẫu thánh liên
Phía sau Lâm Phong có vài thanh niên vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề của bọn họ chính là trận thi đấu sắp tới ở Đan thành.
Một thanh niên vừa ăn vừa nói, bộ dáng có vài phần giống Lâm Phong.
- Các ngươi nói xem, lần này có tên ngoại lai nào lên được Đan bảng không ?
- Ta nhớ lần trước có một tên, không chừng lần này cũng như vậy.
- Ta nghe nói gần đây có vài tên thiên tài mới nổi, có tên còn đánh bại cả thiên kiêu trên Đan bản.
Tên bên cạnh nghe đồng bạn nói liền khinh thường.
- Có phải ngươi đang nói đến cái tên Lâm Phong kia không ?
- Đúng rồi, nghe nói hắn chính là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang.
- Chỉ là một tên hữu danh vô thực, tiểu nhân vô sỉ, để ta kể cho các ngươi nghe…
Chuyện là thanh niên này có một tên huynh đệ thân thiết làm việc vặt bên trong Trang gia cho nên nghe được không ít tin tức về trận chiến giữa Lâm Phong và Trang Bất Phàm.
Nói về đan thuật và tướng mạo thì Trang Bất Phàm ăn đứt Lâm Phong, chỉ là thua về mưu kế nên thất bại.
- Lúc đó hắn tự bạo đan đỉnh, cuối cùng dùng một viên đan dược giành được chiến thắng.
- Thật là vô sỉ.
- Chưa hết đâu, ta nghe nói tên Lâm Phong đó còn được xưng là ôn thần, chỉ cần đến gần hắn thì linh thạch sẽ bay mất.
- Thật là tà đạo.
Một tên bên cạnh khẽ gật đầu.
- Ta còn nghe nói Lâm Phong đã đưa ra lời khiêu chiến với Nam Cung Như Mộng, người thua cuộc phải đáp ứng một yêu cầu bất kỳ của đối phương.
- Nam Cung Như Mộng chính là một trong hai đóa kiều hoa đẹp nhất Nam Hoang kia sao?
- Đúng vậy, ta đoán cái tên Lâm Phong đó ngoài mặt là thi đấu đan đạo nhưng trong lòng đã sớm để ý nữ tử nhà người ta.
- Thật là hạ lưu.
Lâm Phong ngồi một bên nghe được toàn bộ câu chuyện, sắc mặt đen thui, cái gì mà tiểu nhân vô sỉ, cái gì mà tà đạo hạ lưu, nhất định là có người cố ý bôi nhọ thanh danh trong sáng như nhật nguyệt của hắn.
- Ha ha ha…
Lãnh Phi Dao nhịn đến gương mặt đỏ ửng, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà cười lớn, đúng là trời cao có mắt, ai bảo tên sư đệ này dám dành thức ăn với nàng.
Lâm Phong cầm lấy một bình linh tửu đi tới bàn bên cạnh, hắn mỉm cười thân thiện rót cho một tên trong số đó.
- Tại hạ vừa đến Đan thành nên có vài chuyện không hiểu muốn thỉnh giáo đạo hữu, không biết có được không ?
Tên thanh niên vừa ngửi một hơi liền biết bình linh tửu trong tay Lâm Phong là loại thượng hạng, vẻ mặt có thêm vài phần nhiệt tình.
- Đạo hữu muốn biết chuyện gì ?
- Nghe nói lần này có rất nhiều thiên tài đan đạo sẽ đến Đan thành thi đấu có đúng không ?
- Đúng vậy, mấy lần trước chỉ có thiên tài của Đông Hoang nhưng lần này nghe nói tất cả các Hoang Vực đều có thiên tài tham gia.
- Nhiều như vậy sao ?
Nói về đan đạo thì Tây Hoang đứng đầu, tiếp theo là Đông Hoang, sau đó đến Nam Hoang và cuối cùng là Bắc Hoang.
Tỷ thí đan đạo cứ mười năm sẽ tổ chức một lần, thường chỉ có Tây Hoang và Đông Hoang tham gia, Nam Hoang ít khi xuất hiện, Bắc Hoang thì không cần nói đến.
Phần lớn địa phận của Bắc Hoang là băng tuyết, bị hàn khí bao phủ quanh năm, đan sư lại mang hỏa linh thể nên không thích những nơi có khí hậu lạnh giá.
Tuy Lâm Phong không sợ đám thiên tài đan đạo Bắc Hoang và Đông Hoang nhưng càng nhiều người tham gia thì càng bất lợi cho hắn.
- Huynh đệ có biết vì sao lần này lại có nhiều người tham gia như vậy không ?
- Tại hạ nghe nói có liên quan đến Hỏa Nguyên, cụ thể thì không rõ.
- Chuyện này thì ta biết một chút.
Một thanh niên gần đó mở lời, ánh mắt sáng rực nhìn bình linh tửu trong tay Lâm Phong.
- Làm phiền đạo hữu chỉ giáo.
Lâm Phong đi tới rót đầy chung cho đối phương, thanh niên vội nhấp một chút linh tửu, vẻ mặt thỏa mãn.
- Lần trước Hỏa Nguyên mở ra có tu sĩ tìm được vài gốc bách hỏa tinh nguyên thảo cho nên số lượng danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên năm nay sẽ tăng lên.
- Là thế à.
Hỏa Nguyên nằm sâu bên trong Sa Nguyên, nơi này chính là một biển lửa, lúc nào cũng rực cháy như muốn thiêu đốt cả thiên địa.
Xung quanh Hỏa Nguyên có một lớp độc vụ do hỏa khí tích tụ qua vô số năm tạo thành, muốn vượt qua thứ này chỉ có thể sử dụng bách hỏa tinh nguyên đan.
Lâm Phong biết nhiều như vậy là vì di tích Đan Minh mà hắn đang tìm kiếm nằm bên trong Hỏa Nguyên, ngay cả bách hỏa tinh nguyên thảo hắn cũng đã chuẩn bị sẵn.
Lâm Phong nhíu mày.
- Vậy mà tại hạ cứ tưởng là vì tranh giành danh ngạch tiến vào Thiên Hỏa Sơn.
- Tất nhiên là đám người đó cũng muốn tiến vào Thiên Hỏa Sơn, chỉ là không có cơ hội.
- Đúng vậy, chỉ có thập đại thiên kiêu trên Đan bảng và một ít tộc nhân của tam đại gia tộc là có thể tiến vào, hơn nữa còn là mười năm một lần.
Một thanh niên mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Có phải đạo hữu cũng muốn tiến vào Thiên Hỏa Sơn không ?
- Đúng vậy, tại hạ vì nghe danh của Thiên Hỏa Sơn nên không ngại đường xa mà chạy đến nơi này.
- Thiên Hỏa Sơn cũng không có gì đặt biệt, nếu có thì cũng chỉ là một gốc thánh dược ít ai nhìn thấy.
- Nói ra sợ các người không tin nhưng ta đã từng nhìn thấy gốc thánh dược đó.
Lâm Phong vừa nghe thanh niên đối diện dứt lời, ánh mắt thoáng lóe lên, Linh Mộng ngồi gần đó cũng động dung.
- Vị đạo hữu có thể nói rõ hơn không ?
- Thật ra thứ ta nhìn thấy chỉ là một hạt liên tử.
- Là liên tử của địa mẫu thánh liên sao ?
- Đúng vậy a.
Hơn trăm năm trước, Lý gia từng tổ chức đại hội chúc mừng một vị kỳ tài đan đạo bước vào cảnh giới cửu đan, trong buổi tiệt đó có rất nhiều bảo vật được mang ra trưng bày để tu sĩ trong thiên hạ chiêm ngưỡng.
Trong số đó có một hạt liên tử đỏ rực tỏa ra hương thơm thanh mát, ngay cả các vị tôn giả cũng bị nó mê hoặc.
- Tuy Lý gia không giải thích đó là thứ gì nhưng ai cũng cho rằng hạt liên tử đó thuộc về địa mẫu thánh liên.
Tên đồng bạn ngồi bên cạnh nhíu mày.
- Ngươi hưởng thọ bao nhiêu năm rồi ?
- Năm nay tại hạ gần bốn mươi, một vợ hai con.
- Vậy làm sao ngươi nhìn thấy bảo vật xuất hiện cách đây hơn trăm năm ?
- Phụ thân của ta có một tên huynh đệ làm việc bên trong Lý phủ, năm đó người cũng có mặt còn dùng lưu ảnh thạch quay lại.
Lâm Phong ngồi nói chuyện đến khi linh tửu trong bình cạn khô thì trở lại, ánh mắt liếc nhìn về phía Linh Mộng, đúng lúc ánh mắt của yêu nữ cũng đang nhìn về phía hắn.
Nếu Lý gia thật sự có được địa mẫu thánh liên thì chuyện giải độc cho thánh mẫu sẽ có thêm vài phần cơ hội, lỡ như thất bại bên trong Thiên Hỏa Sơn thì bọn họ có thể đến Lý gia trao đổi.
Lâm Phong nhìn tiểu sư tỷ vẫn đang ngồi ăn bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhỡ.
- Sư tỷ, bây giờ chúng ta phải đến Đan Hội khảo thí.
- Nhưng ta vẫn chưa ăn no.
- Đợi khi trở về chúng ta sẽ ăn tiếp.
- Tốt.