Thiên La

Chương 458: Thân thế




Chương 458: Thân thế

Lâm Phong từng nghe nói về huyết lưu châu, thứ này chuyên dùng để kiểm tra huyết mạch nhưng chỉ giới hạn trong vòng ba đời.

Hắn nhìn viên huyết châu trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, lỡ như hắn và Lâm gia có mối quan hệ gì đó thì sao.

- Như vậy chẳng phải rất tốt sao, ít ra ta sẽ không còn lẻ loi trên cái đai lục rộng lớn này.

Hơn nữa Lâm gia là một trong tam đại gia tộc, nhất định sẽ có rất nhiều tài nguyên và linh thạch.

Lâm Phong cắn vào đầu ngón tay, từng giọt máu nhỏ lên huyết lưu châu, căn phòng trở nên yên tĩnh, hai thanh niên lặng lẽ nhìn nhau, trong ánh mắt đều có hình ảnh của đối phương.

- Thêm chút máu không ?

- Không cần.

- Có khi nào thứ này hết hạn sử dụng không.

- Chắc là không.

Lâm Tử Tinh thu lại huyết lưu châu, vẻ mặt áy náy.

- Đã làm phiền Lâm huynh.

- Không sao, ta ổn.

- Tại hạ xin cáo từ.

Lâm Phong nhìn đối phương rời đi, vẻ mặt chán nản, còn tưởng cá chép hóa rồng, hóa ra chỉ là nhầm lẫn.

- Tiểu tử ngươi than thở cái gì, những thứ không thuộc về ngươi thì sẽ thuộc về người khác.

- Lão an ủi ta đó hả.

- Từ lúc đầu, lão phu đã biết ngươi không có liên quan gì đến bọn họ.

Tam đại gia tộc mỗi đời đều xuất hiện kỳ tài đan đạo, trãi qua bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, chuyện này vừa nghe đã thấy có vấn đề.

Thiên hạ đều biết đan sư khó thành, trong vạn người chưa chắc đã có một nhưng tam đại tộc liên tục xuất hiện đan sư, tộc nhân của bọn họ nhiều như vậy sao.

- Lão nói cũng đúng.

- Lão phu đoán chuyện này có liên quan đến huyết mạch truyền thừa.

- Kiểu như Huân Vũ tỷ tỷ đó hả ?



- Gần như vậy.

Lâm Phong gật đầu, bây giờ hắn đã hiểu vì sao lão đầu nói hắn không có quan hệ với Lâm gia, bởi vì hắn không có hỏa linh chi thể.

Nhắc đến hỏa linh thể Lâm Phong lại nhớ đến liệt hỏa phần thiên, lão đầu từng nói càng tu luyện về sau thì linh thể của hắn sẽ càng tinh thuần nhưng đến bây giờ vẫn là một mớ hỗn tạp.

- Lão đầu có phải bộ công pháp lão cho ta có vấn đề không ?

- Không có.

- Vậy sao hỏa linh thể của ta vẫn không có chút thay đổi.

- Không biết.

Lâm Phong tất nhiên không tin, bộ công pháp này là lão truyền cho hắn sao có thể không biết, nhất định là có vấn đề.

- Có phải lão nhớ nhầm pháp quyết không ?

- …

- Lão đầu, alo...

Bên ngoài Tây Hương Lâu, Lâm Tử Tinh vừa bước ra liền bị Lâm Hi và Lâm Trung Vân chặn đường.

- Nhị ca, kết quả thế nào rồi.

- Lâm Phong hoàn toàn không liên quan đến Lâm gia.

- Thật sao ?

Vẻ mặt Lâm Hi tràn đầy hưng phấn.

- Bây giờ muội đi đập hắn.

- Đứng lại.

- Nhị ca cũng muốn đi chung sao ?

- Lâm Phong không phải loại người đơn giản, tốt nhất đừng chọc vào hắn.

Lâm Tử Tinh nhìn ngũ đệ đứng bên cạnh.

- Trung Vân cũng như vậy.



- Đệ biết rồi.

- Hai ngươi theo ta trở về.

Bên bờ Tây Phong Hà, có một nữ tử đứng nhìn từng chiếc lá rơi vào dòng nước chảy, ánh mắt suy tư, phía sau nàng là một nam tử mặt hắc y, bộ dáng cung kính.

Lúc sau giọng nói của nữ tử truyền đến.

- Lâm Phong đã đến Đan thành.

Cơ thể hắc y nhân khẽ run lên, khí tức có chút hỗn loạn nhưng thoáng cái đã trở lại như thường.

- Lần này thuộc hạ sẽ đánh bại hắn.

- Ta không quan tâm ân oán giữa các ngươi.

Nữ tử dừng lại một chút vì nàng đã nhìn thấy chiếc lá kia bị cự hà nhấn chìm, nàng im lặng một lúc rồi nói.

- Kế hoạch lần này tuyệt đối không thể có sai sót.

- Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

- Đi đi.

Đợi khi nam tử áo đen rời đi thì lại có thêm một tên hắc y nhân xuất hiện, lần này là một nữ tử.

- Chủ nhân, thuộc hạ đã điều tra được tất cả thông tin liên quan đến Lâm Phong.

- Rất tốt.

- Chủ nhân, thuộc hạ có một chuyện muốn hỏi.

- Chuyện gì?

Nữ tử mặt hắc bào do dự một lúc, nàng biết không nên tò mò chuyện của chủ nhân nhưng nàng lại không nhịn được.

- Thuộc hạ cảm giác tên Lâm Phong đó chỉ có chút thiên phú về đan đạo, chủ nhân sao lại để ý đến hắn như vậy ?

- Vì trên người hắn có thứ ta cần.

- Là thứ gì ?

- Một thứ rất quan trọng có thể ảnh hưởng đến đại nghiệp sau này.



Nữ tử ngắm nhìn dòng đại hà một lúc rồi xoay người rời đi, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân giống như chiếc lá kia, bị cự hà nhấn chìm.

Hôm sau, đám người Lâm Phong xuống tầng thứ nhất của Tây Hương Lâu dùng thức ăn, sẵn tiện dò la tin tức về trận thi đâu sắp tới.

Vừa bước xuống, Lãnh Phi Dao liền nhanh chân chạy đến một cái bàn trống sau đó bắt đầu gọi món, hôm qua nàng đã được nếm thử thức ăn bên trong Tây Phong Lâu, mùi vị còn tốt hơn một chút so với Thực Vi Hiên.

Lâm Phong đợi mọi người chuẩn bị ngồi xuống, hắn nhanh chân chen vào vị trí giữa Hàn Băng và Huân Vũ, vẻ mặt hớn hở.

- Mọi người cứ tự nhiên chọn món, thế giới cứ để tại hạ lo.

- Có thật không ?

Lãnh Phi Dao mở to đôi mắt lấp lánh nhìn tiểu sư đệ.

- Muốn ăn thứ gì cũng được sao ?

- Quân tử nhất ngôn.

- Đây là đệ nói đó, tuyệt đối không được hối hận.

Huân Vũ mỉm cười.

- Phi Dao đừng ăn nhiều quá, cẩn thận người nào đó không đủ tiền thua cược.

- Huân Vũ tỷ không cần lo.

Vẻ mặt Lâm Phong tràn đầy tự tin, chỉ cần không gặp phải ba tên thiên kiêu đứng đầu đan bản thì hắn có lòng tin tất thắng, hơn nữa bữa ăn này cũng không liên quan gì đến hắn.

Trước khi rời đi, Lý Nguyệt Thần đã nói với Lâm Phong có thể tùy ý ăn uống bên trong Tây Hương Lâu, nơi này mở ra là để chiêu đãi khách quý của Lý gia, hoàn toàn miễn phí.

Từng món ăn được đưa lên bàn, hương vị lang tỏa, màu sắc hấp dẫn, vừa nhìn là đã muốn ăn.

Lâm Phong gắp vài món ăn cho hai vị lão bà ngồi cạnh sau đó bắt đầu càng quét, Lãnh Phi Dao đã sớm động thủ nhưng tốc độ vẫn không bằng tên sư đệ.

- Tiểu Phong tử, trả thức ăn cho ta.

- abcxyz…

Trong miệng Lâm Phong chứa đầy thức ăn, hắn ngẫn đầu nói mấy câu với tiểu sư tỷ sau đó tiếp tục càn quét.

Ngoại trừ Lâm Phong và Phi Dao có hơi nhiệt tình với đám thức ăn thì những người còn lại vẫn từ tốn, không vì miếng ăn mà đánh mất đi hình tượng.

Tuy các nàng không thể so với Lý Nguyệt Thần nhưng cũng không thua kém quá nhiều, Linh Mộng còn được mọi người ca ngợi là Nam Hoang Nhị Mộng.

Từ khi chúng nữ xuất hiện vẫn luôn được tu sĩ bên trong Tây Hương Lâu chú ý, chỉ là nơi này thuộc về Lý gia nên không ai dám manh động.

Lâm Phong đang càn quét thức ăn thì cảm giác có thứ gì đó chạm vào bên eo, hắn vội nhìn qua thì thấy Huân Vũ liếc mắt về đám người bên cạnh.