Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 457: Đánh cược




Chương 457: Đánh cược

Tây Hương Lâu tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng đều có một công dụng, tầng thứ nhất mở tửu lâu, tầng thứ hai là nơi tiếp khách, tầng cuối cùng là chỗ dành cho khách nhân nghỉ ngơi.

Hai nữ tử đi tới trước một căn phòng tầng thứ hai thì dừng lại gõ cửa, giọng nói cung kín.

- Tiểu thư, khách nhân đã đến.

Cửa phòng mở ra, một gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn xuất hiện, đôi mắt linh động liếc qua đám người bên ngoài vài lần cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong, vẻ mặt ủy khuất.

- Làm sao bây giờ ngươi mới đến ?

- Tại hạ…

- Có biết người ta chờ ngươi lâu lắm rồi không ?

- Ta chọc ai a.

Lâm Phong khổ không chịu nổi, không biết hôm nay là ngày gì, nhân phẩm của hắn chạy đâu mất rồi.

- Tiểu Hi, không được vô lễ.

Giọng nói ngọt ngào từ bên trong căn phòng truyền ra, lại có thêm một nữ tử xuất hiện.

- Lâ·m đ·ạo hữu, đã lâu không gặp.

Lâm Phong nhìn nữ tử đối diện, vẻ mặt ngơ ngác, trong đầu hắn lúc này chỉ có một câu hỏi, trên đời này sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn có cảm giác đã từng gặp qua.

Ngay cả Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà thốt lên.

- Thật là một tỷ tỷ xinh đẹp.

Lý Nguyệt Thần mỉm cười, vẻ đẹp của nàng càng thêm rực rỡ.

- Muội là Phi Dao có đúng không ?

- Tỷ có thể gọi muội là tiểu Dao.

- Nơi này nói chuyện không tiện, mời mọi người vào phòng.

Lúc này Lâm Phong đã lấy lại bình tĩnh, hắn mỉm cười hướng nữ tử đối diện hành lễ.

- Thì ra là Lý đạo hữu, đã lâu không gặp.

Lần trước gặp nhau thì dung nhan của nàng ẩn sau một lớp tơ lụa, lúc này đã hoàn toàn lộ ra, cảm giác giống như mây đen tan biến chỉ còn lại một vầng minh nguyệt tỏa sáng giữa trời đêm.

- Nguyệt Thần cứ tưởng Lâ·m đ·ạo hữu đã quên tiểu nữ.

- Đa tạ đạo hữu đã tiếp đón.



Lâm Hi thấy không còn chuyện vui liền xoay người trở vào phòng, đám người Lâm Phong lần lượt đi theo phía sau.

Bên trong phòng, ngoài trừ Nguyệt Thần và Lâm Hi thì vẫn còn mười mấy người khác, trong số đó có vài gương mặt thân quen với Lâm Phong.

- Tử Tinh huynh, Bất Phàm huynh đã lâu không gặp, hai vị vẫn khỏe chứ ?

- Lâm huynh hạnh ngộ.

- Hừ.

Lâm Tử Tinh mỉm cười đáp lễ, Trang Bất Phàm chỉ hừ lạnh, vẻ mặt không để ý, rõ ràng trong lòng vẫn còn cay cú chuyện bị Lâm Phong dùng mưu kế đánh bại.

Lâm Hi ngồi bên cạnh bất mãn.

- Sao ngươi không chào ta ?

Lâm Phong hướng về nữ tử bên cạnh Lâm Hi chào hỏi.

- Nam Cung đạo hữu, tại hạ vẫn không nhanh bằng đạo hữu.

- Là do Như Mộng may mắn.

Lâm Hi nhíu mày, nàng vừa đứng dậy thì Lâm Tử Tinh đã mở lời.

- Lâm huynh, có thể giới thiệu các vị đạo hữu cho tại hạ quen biết không ?

- Tất nhiên là được.

Lâm Phong đi tới bên cạnh Hàn Băng và Huân Vũ.

- Vị này là Lãnh Hàn Băng chấp sự Cửu Huyền thánh cung, vị này là Liễu Huân Vũ chân truyền đệ tử Trường Hà thánh cung, cả hai đều là hôn thê của tại hạ.

- Thiên hạ lại có thêm hai đóa hoa nhài.

- Tiểu Hi, không được vô lễ.

Lâm Hi nhìn thấy ánh mắt không vui của Lý Nguyệt Thần liền bỉu môi.

- Muội không nói nữa là được chứ gì.

Lâm Tử Tinh vội đứng lên hành lễ.

- Tiểu muội từ nhỏ được nuôn chiều, xin Lâm huynh đừng để ý.

- Không sao, quân tử không chấp hài tử.



- Ngươi nói ai là hài tử.

Lâm Hi trừng mắt nhìn tên nam nhân đối diện, nàng ghét nhất bị người khác nói là hài tử, chẳng phải ngực của nàng chỉ nhỏ hơn bình một chút thôi sao.

- Ngươi có dám nói lại lần nữa không ?

- Quân tử nhất ngôn, tại hạ chỉ nói một lần.

- Ngươi…

- Ức h·iếp nữ tử thì có gì là bản lĩnh.

Một thanh niên đứng lên, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Lâm Phong.

- Nghe nói ngươi là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang, có dám tiếp nhận lời khiêu chiến của ta không.

- Không biết các hạ xưng hô thế nào ?

- Trang Phi Phàm.

Lâm Phong đã từng nghe qua cái tên này, thiên kiêu xếp hạng thứ tư trên đan bảng, cũng chính là ca ca của Trang Bất Phàm.

- Chẳng lẽ đây chính là đánh nhỏ lớn ra mặt trong truyền thuyết đây sao ?

Lúc này lại có thêm một thanh niên đứng ra.

- Tại hạ Lâm Trung Vân cũng muốn khiêu chiến với Lâ·m đ·ạo hữu.

- Vậy được, tại hạ chấp nhận lời khiêu chiến.

Lâm Phong mỉm cười, lão hổ không ra oai các ngươi tưởng là mèo bệnh sao.

- Nhưng tại hạ có hai điều kiện…

Thứ nhất là vì không chỉ có một người khiêu chiến nên dứt khoác tất cả cùng đấu một trận trên đan đài.

Thứ hai, đã là thi đấu thì phải có tiền cược.

- Ở đây tại hạ có ba khối hỏa nguyên thạch, ba gốc thiên dược, ba vạn thượng phẩm linh thạch, chỉ cần tại hạ thua một trận thì tất cả những thứ này sẽ thuộc về các vị.

Ánh mắt Lâm Phong đảo qua hai thanh niên đối diện và Nam Cung Như Mộng vẫn lặng im ngồi một chỗ.

- Đúng là một tên ngông cuồng.

Trang Phi Phàm cười lạnh.

- Nếu ta thua cũng sẽ đưa cho ngươi số tiền cược tương tự.

Lâm Trung Vân nhíu mày, vẻ mặt do dự, địa vị của hắn ở Lâm gia không cao như Trang Phi Phàm ở Trang, muốn một lúc lấy ra nhiều tài nguyên như vậy là chuyện không dễ.



Lâm Tử Tinh đi tới vỗ vai ngũ đệ.

- Trung Vân, đây là chuyện giữa Trang gia và Lâm huynh, đệ không nên xen vào.

- Vâng, nhị ca.

Lý Nguyệt Thần nhìn hai bên đã đỗ ước xong, nàng nhỏ giọng nói với nữ tử bên cạnh.

- Tiểu Vân, nói bọn họ mang thức ăn vào đây.

- Tuân lệnh.

Lâm Tử Tinh mỉm cười đi tới bên cạnh Lâm Phong.

- Lâm huynh, đến đây để ta giới thiệu cho huynh vài vị đạo hữu.

- Được.

Hai canh giờ trôi qua, tiệc tàn người tan, đám người Lâm Phong được an bài bên trên tầng cao nhất của Tây Hương Lâu.

Lâm Phong còn chưa kịp nghĩ ngơi thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.

- Tử Tinh huynh, tìm ta có chuyện gì sao ?

- Có thể vào bên trong nói chuyện không ?

- Mời vào.

Lâm Tử Tinh vừa bước vào phòng liền mở lời.

- Nghe nói Lâm huynh xuất thân ở Vô Cực thánh cung có đúng không ?

- Không sai, nơi đó gọi là Thương Vân Thành.

- Phụ mẫu của Lâm huynh cũng là người bản địa sao ?

- Tử Tinh huynh có chuyện gì xin nói thẳng, nếu như ta biết nhất định sẽ trả lời.

Lâm Phong cũng không rõ phụ mẫu hắn là người nơi nào, hắn chỉ nhớ lúc năm tuổi thì phụ mẫu đã tiến vào Hoang Nguyên, sau đó thì không trở lại nữa.

Từ khi Lâm Phong bắt đầu tu luyện hắn vẫn thường xuyên đi tìm tung tích của phụ mẫu, đến nỗi tất cả con đường xung quanh Thương Vân Thành đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đáng tiết là không tìm được gì.

Lâm Tử Tinh lấy ra một viên huyết châu cầm trong tay.

- Lúc trước Lâm gia có một vị chấp sự tiến vào Nam Hoang sau đó biệt vô âm tính, người đó cũng là kỳ tài đan đạo cho nên tại hạ nghi ngờ giữa hai người có mối liên hệ nào đó.

- Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

- Ở đây ta có một viên huyết lưu châu, có hay không chỉ cần thử là biết.