Chương 456: Đan thành
Đan thành được mệnh danh là đệ nhất thành trì ở Tây Hoang, ngay cả Hỏa Dương thánh thành so ra cũng thua kém vài phần.
Nơi này không chỉ phồn hoa náo nhiệt, tài nguyên phong phú, linh khí nồng đậm, cường giả như mây mà còn là nơi tập trung nhiều đan sư nhất đại lục.
Thiên hạ đều biết đan sư khó thành, trong vạn người thì chỉ có vài người đủ kiệu, trong vài người đó chưa chắc có người sở hữu thiên phú đan đạo.
Nhưng bên trong Đan thành, đan sư đầy đường, chỉ cần ló đầu ra là có thể nhìn thấy, vì có quá nhiều đan sư nên đan dược ở nơi này cũng không hiếm, giá cả thấp hơn vài phần so với những nơi khác.
Đây cũng là một trong những cơ duyên của tu sĩ ở Đan thành nhưng lại là nỗi buồn của Lâm Phong, đan dược càng mất giá thì hắn càng lỗ.
- Nơi này chính là Đan thành sao ?
Lúc này đám người Lâm Phong đã bước chân vào Đan thành, vừa đến nơi bọn họ đã ngửi được mùi của lính thạch, à nhầm phải nói là mùi của linh dược, cảm giác thanh mát thật dễ chịu.
Lý Tiểu Âm chỉ về phía trung tâm của thành trì, giọng nói tràn đầy tự hào.
- Đó chính là Thiên Hỏa Sơn.
Lâm Phong nhìn theo hướng đối phương nói, chỉ thấy một đám hỏa vụ mờ ảo, hình dáng giống như đại trụ xông phá thiên khung.
- Thiên Hỏa Sơn ở bên trong đám hỏa vụ đó sao ?
- Không sai.
Lý Tiểu Âm khẽ gật đầu.
- Nhưng đó không phải là hỏa vụ mà là hỏa nguyên chi khí.
- Cái gì ?
Lâm Phong nghe đối phương nói mà kinh ngạc, hỏa nguyên chi khí là bảo vật của thiên địa, là thánh vật của đan sư, giá trị liên thành, chỉ một khối hỏa nguyên thạch đã có giá không dưới vạn khối thượng phẩm linh thạch.
Đám hỏa vụ trước mặt lớn đến mức có thể che kín một gốc trời, một khi mang đi bán chỉ sợ Vạn Bảo Các cũng không mua nổi.
Không chỉ Lâm Phong mà những người bên cạnh hắn cũng bị kinh ngạc, nổi bật nhất là Lãnh Phi Dao, cái miệng nhỏ há to đến giờ vẫn chưa khép lại được.
Chỉ có Lý Tiểu Âm vẫn bình tâm, dù là ai thì khi nghe nàng nói cũng sẽ có biểu cảm như vậy thôi.
- Thật ra không giống như mọi người đã nghĩ.
Bên trong hỏa vụ phần lớn là hỏa linh khí từ hỏa mạch phun trào, hỏa nguyên chí khí chỉ chiếm một chỗ rất ít bên trong.
- Thì ra là như vậy.
Tuy hỏa nguyên chi khí chỉ chiếm một ít nhưng vẫn là bảo vật thiên địa, quan trọng hơn là thứ bảo vật này hoàn toàn miễn phí.
Bên trong Đan thành được chia làm hai, gồm có nội thành và ngoại thành, cả hai được ngăn cánh bởi một cấm chế hùng mạnh.
Ngoại thành là nơi chào đón tu sĩ, thương hội và là nơi giao dịch chủ yếu bên trong Đan thành.
Nội thành là nơi dành riêng cho đan sư, chỉ có đan sư là được quyền tiến vào bên trong tu luyện, hỏa nguyên chi khí cũng chỉ xuất hiện bên trong nội thành.
Lâm Phong nghe đến đây không nhịn được mà hỏi.
- Bây giờ chúng ta sẽ vào nội thành sao ?
Dù đã tu luyện liệt hỏa phần thiên đến tầng thứ sáu nhưng Lâm Phong cảm giác hỏa linh chi thể của hắn vẫn rất hỗn tạp, chỉ tốt hơn so với lúc đầu một chút.
Hỏa nguyên thạch ẩn chứa một lượng lớn nguyên khí nồng đậm nhưng với tu vi linh giả của Lâm Phong chắc chắn không thể dùng hết cả khối, phải đợi khi tiến vào vương giả mới có thể sử dụng.
Nguyên thạch cũng giống như linh thạch, một khi đã dùng thì phải dùng hết nếu không phần còn lại sẽ trở về với thiên địa.
Lâm Phong xem linh thạch như tính mạng sao có thể lãng phí, nghĩ đến hỏa nguyên chi khí bên trong nội thành có thể tinh thuần linh thể, vẻ mặt hắn đã không giấu được hưng phấn.
Lý Tuệ Âm lắc đầu.
- Không phải đan sư nào cũng có thể vào nội thành để tu luyện.
- Cần điều kiện gì sao ?
- Đan sư muốn tiến vào nội thành phải thông qua khảo thí của Đan Hội.
- Vậy thì đi khảo thí.
Lâm Phong đã tìm hiểu sơ qua Đan thành nên cũng biết một chút về Đan Hội, đây là tổ chức đan đạo lớn nhất Tây Hoang do tam đại gia tộc thành lập.
Không giống như Thánh Đan Các có mặt khắp nơi trên đại lục, Đan Hội chỉ hoạt động chủ yếu ở Tây Hoang, một tiêu của bọn họ không phải mua bán linh dược và đan dược mà là tìm kiếm thiên tài và phát triển đan đạo.
Muốn tham gia khảo thí Đan Hội thì phải đặt hẹn trước một ngày cho nên hôm nay Lâm Phong chỉ có thể ở ngoại thành.
Lần này bọn họ không đến Lý Phủ mà ở lại một nơi gọi là Tây Hương Lâu, nghe nói đây là sản nghiệp của Lý gia dùng để tiếp đãi khách nhân từ bên ngoài đến.
Lâm Phong dừng lại phía trước một cái tửu lâu, nơi này không chỉ rộng lớn mà còn xa hoa lộng lẫy, tu sĩ ra vào không dứt.
- Thật là giàu có.
Đan thành tất đất tất vàng không phải là nói chơi, muốn xây dựng lên một cái tửu lâu hoành tráng như thế này không biết phải tiêu tốn bao nhiêu là linh thạch, ngay cả nghĩ đến thôi cũng đã phát sợ.
Trong lúc Lâm Phong còn đang mãi mê nghĩ về linh thạch thì có hai nữ tử xinh đẹp mặt đồng phục Tây Phong Lâu bước đến chào đón.
- Vị khách quan đây có phải là Lâm công tử đến từ Nam Hoang không ?
- Chính là tại hạ.
- Phòng của công tử đã chuẩn bị xong, mời vào bên trong.
- Làm phiền hai vị đạo hữu dẫn đường.
Lâm Phong vừa đi được vài bước chợt quay lại nhìn.
- Lý đạo hữu không vào sao ?
- Tiểu Âm chỉ đưa các vị đến đây, cáo từ.
Lý Tiểu Âm dứt lời liền cùng với Lý lão rời đi, trước khi rời Tây Phong thành thì nàng đã nhận được mệnh lệnh phải đưa đám người Lâm Phong đến Tây Hương Lâu, nhiệm vụ của nàng đến đây là hết.
Lâm Phong bước vào trong, ánh mắt nhìn hai nữ tử đi phía trước, gương mặt và dáng người hoàn toàn phù hợp với hai từ mỹ nhân, không ngờ lại làm phục vụ ở nơi này, quá lãng phí.
Đột nhiên hắn cảm giác cả người lạnh toát, Lâm Phong vội liếc nhìn xung quanh, nơi này có rất nhiều tu sĩ đang nhìn về phía hắn, nhất là nữ tử bên cạnh.
Giọng nói bất mãn của Phi Dao truyền đến.
- Đệ nhìn đủ chưa ?
- Hả ?
- Còn nhìn lung tung nữa thì ta sẽ móc cặp sắc nhãn của đệ.
- Sư tỷ đừng hiểu lầm, đệ chỉ đang quan sát nơi này.
Lâm Phong lén nhìn băng nữ bên cạnh, hình như hàn khí trên người của nàng lạnh hơn bình thường một chút, ánh mắt hắn lại nhìn qua Huân Vũ, gương mặt vẫn xinh đẹp động lòng nhưng không hiểu sao hắn lại cảm giác một chút khí tức nguy hiểm trên người nàng.