Chương 453: Vào thành
Lúc trước từng có một bang phái bị Bàn Hồ tôn giả đánh c·ướp sau đó quay trở lại tìm lão phục thù, kết quả toàn bang m·ất t·ích, trong số đó có ba vị tôn giả.
Đám sa tặc có sáu tên, khi nhìn thấy cường giả Cự Thiên bang kéo đến thì hai tên lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng bị lam quang do Bàn Hồ tôn giả tạo ra ngăn lại.
Bàn Hồ tôn giả chỉ tên đại hán cầm đao cùng với tên cầm kim trượng đứng bên cạnh.
- Hai tên này ở lại, những người còn lại chỉ cần giao nộp mười vạn thượng phẩm linh thạch thì có thể rời đi.
- Bọn ta không có nhiều linh thạch như vậy.
- Dùng đan dược, binh khí, pháp chỉ… cũng được.
Bốn tên sa tặc do dự một lúc cuối cùng cũng cắn răng lấy ra một cái túi trữ vật ném về phía Bàn Hồ tôn giả.
- Không tồi, các ngươi có thể cút đi.
Mấy tên sa tặc vừa xoay người thì giọng nói sau lưng truyền đến.
- Đợi đã.
- Lão muốn nuốt lời.
- Sau này muốn luận bàn thì đến Cự Thiên bang tìm lão phu.
- Hừ.
Tên đại hán cầm đao nhìn đồng bọn muốn rời đi liền biết tình hình không ổn, hắn lập tức lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt.
Cơ thể hắn hóa thành một đạo tử quang lướt đi nhưng cũng bị lam quang của Bàn Hồ tôn giả chặn lại.
- Lão đầu nhà người ta có khác.
Lâm Phong còn nhớ lúc nãy lão đầu râu dài chỉ tùy ý tạo ra một cái phong ấn vậy mà có thể ngăn cản tôn giả bỏ chạy, ngay cả pháp chỉ cũng vô dụng.
Bàn Hồ tôn giả mỉm cười.
- Đừng tốn công vô ích, cái lồng này là lão phu đặt biệt chuẩn bị cho hai tên tiểu tử các ngươi.
- Trưởng lão không cần động thủ, cứ giao cho bọn ta là được.
- Không giao cho các ngươi thì giao cho ai, chẳng lẽ lại bắt lão phu động thủ.
Đám cường giả Cự Thiên bang nhìn thấy lão nổi giận liền lao tới bắt lấy hai tên sa tặc, hai tên này bây giờ như cá trong rọ chỉ vùng vẫy được một lúc thì bị tóm.
Bàn Hồ tôn giả nhìn Lý lão đầu gần đó.
- Chuyện còn lại giao cho các ngươi.
- Tuân lệnh.
Lâm Phong nhìn lão râu dài rời đi liền mỉm cười với Lý Tuệ Âm.
- Lý đạo hữu thật lợi hại, không ngờ có thể đoán được đám sa tặc phục kích ở đây.
Từ nơi này đến Tây Phong thành còn ba ngày đi đường dù có phát tín hiệu thì viện binh cũng không đến nhanh như vậy, chỉ có thể là bọn họ đã mai phục ở nơi đây từ trước.
- Không còn sớm, chúng ta mau đi thôi.
Mối quan hệ giữa Cự Thiên bang và Lý gia là bí mật, nàng không thể tiết lộ toàn bộ kế hoạch là do đại tiểu thư nghĩ ra.
Chỉ dựa vào một ít tin tức mà có thể đoán được âm mưu của đám sa tặc, không hổ danh Tây Hoang đệ nhất kỳ nữ.
Đúng như lời của Lý Tiểu Âm nói, bên kia dãy cát không còn là Sa Nguyên vô tận mà là một màu xanh tràn đầy sự sống.
Nơi đây là vùng hạ lưu của Tây Phong hà, nhìn qua chẳng khác gì thảo nguyên rộng lớn đầy nắng và gió.
Đám người Lâm Phong mất một ngày để bay qua thảo nguyên, phía trước dần xuất hiện hình ảnh của một hồ nước rộng lớn, đây chính là phần cuối cùng của Tây Phong hà.
Xung quanh bờ hồ mọc đầy đại thụ, mỗi gốc đều cao hơn trăm trượng, có gốc cao đến vài trăm.
Lãnh Phi Dao ngẫn đầu nhìn một gốc đại thụ, vẻ mặt kinh ngạc.
- Thật là cao, sao bọn chúng lại cao như vậy ?
- Có lẽ là do thổ nhưỡng.
Lâm Phong từng đi qua rất nhiều nơi ở Nam Hoang, đại thụ ở đó chỉ cao gần một nữa ở đây.
Tương truyền phần lớn thổ nhưỡng ở Tây Hoang là do hỏa mạch phun trào tạo thành, bên trong ẩn chứa một lượng linh khí dồi dào,
nhất là những khu vực phụ cận hỏa sơn, thổ nhưỡng nơi đó có thể sánh ngang với hạ phẩm linh thạch.
Lý Tuệ Âm khẽ gật đầu, ánh mắt tán thưởng nhìn Lâm Phong.
- Lâ·m đ·ạo hữu nói không sai.
Cách nơi này vài ngàn dặm về phía bắc có một ngọn hỏa sơn, phần lớn thổ nhưỡng xung quanh Tây Phong thành đều do ngọn hỏa sơn đó phun ra.
- Có thể phun xa như vậy sao ?
Chuyện thổ nhưỡng là Lâm Phong vô tình nghe lão đầu nói, cho nên khi biết được ngọn hỏa sơn kia cách nơi này hơn ngàn dặm, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Lý Tuệ Âm lắc đầu.
- Thổ nhưỡng nơi này là do Tây Phong hà mang đến.
- Thì ra là như vậy.
Bây giờ Lâm Phong đã hiểu vì sao người ta chỉ trồng dược viên bên hai bờ cự hà, khi hỏa sơn phun trào thì có một lượng thổ nhưỡng rơi vào cự hà sau đó theo dòng chảy đến đây.
Càng tiến gần cự hà thì Lâm Phong càng nhìn thấy được nhiều tu sĩ, có người vừa đến giống như hắn, có người chuẩn bị rời đi nhưng phần lớn là đến đây để mua bán linh dược.
Tu sĩ có thể tiến vào dược viên để mua bán linh dược, giá cả so với trong thành thấp hơn một chút nhưng chất lượng chưa chắc được đảm bảo, một khi xảy ra t·ranh c·hấp thì tu sĩ tự giải quyết, Tây Phong thành sẽ không xen vào.
Nữa ngày trôi qua, Lâm Phong nhìn thấy một cái dược viên đầu tiên, nơi này là của một tu sĩ tự mở, diện tích ngang dọc chưa tới một dặm, bên trong chủ yếu là huyền cấp và hoàng cấp linh dược.
- Cái dược viên này còn không bằng một gốc linh dược của lão tử.
Lâm Phong chỉ nhìn qua rồi thôi, theo lời của Lý Tuệ Âm thì phần lớn dược viên tốt đều nằm ở thượng lưu Tây Phong hà, đó mới là một tiêu của hắn.
Sau khi biết được dược viên ở hạ lưu Tây Phong hà chỉ thuộc loại vừa và nhỏ, Lâm Phong không còn hứng thú tìm hiểu, cả đám tăng tốc rời đi.
Thêm một ngày trôi qua, phía trước dần hiện rõ hình ảnh của thất sắc linh quang chiếu rọi cả một gốc trời, bên trong mảnh thiên địa này ngoài trừ phong linh ra thì làm gì còn thứ nào hoành tráng như vậy.
- Cuối cùng cũng tìm được một cái thành trì.
Lãnh Phi Dao nhìn phong linh rực rỡ trước mặt không nhịn được mà hét lên, nhiều ngày buôn ba trên Sa Nguyên làm cho nàng vô cùng mệt mỗi, bây giờ chỉ muốn tìm một nơi để yên giấc.
Vẻ mặt của Lâm Phong không giống với tiểu sư tỷ, từ lúc nhìn thấy dược viên hắn đã có một cảm giác gì đó không đúng, giờ thì đã hiểu rõ.
- Lý đạo hữu, dược viên trồng bên ngoài phong linh không sợ thú triều sao ?
Sa tặc có thể sợ đắt tội với Hỏa Dương thánh cung nhưng đám yêu thú thì không, một khi bọn này nhìn thấy dược viên nhất định sẽ không bỏ qua.
Lý Tuệ Vân lắc đầu.
- Lâ·m đ·ạo hữu có điều không biết, Tây Hoang chưa từng xuất hiện thú triều.
Tây Hoang đất rộng người thưa, phần lớn diện tích là hoang mạc, số lượng yêu thú cũng không nhiều như các hoang vực khác, phần lớn đều tập trung ở những nơi hiểm địa, rất ít khi ra ngoài.
- Không ngờ Sa Nguyên còn có công dụng ngăn cản thú triều.
Lâm Phong cảm thán, trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nữa ngày trôi qua, mọi người dừng lại bên ngoài một cái truyền tống trận, nơi này có hàng ngàn tu sĩ đang xếp hàng để được vào thành.
Lý Tuệ Âm đi tới chổ vệ binh, nàng lấy ra một cái ngọc bài đưa cho đối phương, lúc sau có hai tên đi tới dẫn đám người Lâm Phong tiến vào truyền tống trận.
- Thật là bá đạo.
- Đúng vậy.
Lãnh Phi Dao nghe tiểu sư đệ nói liền gật đầu phụ họa, dù nàng là tiểu công chúa của Lãnh gia những mỗi lần muốn dùng truyền tống trận đều phải xếp hàng.
Cho dù nơi này có rất nhiều tu sĩ cũng không ai dám phản đối, chỉ có vài người bất mãn liếc nhìn rồi thôi.