Chương 452: Tây Phong thành
Sau khi tin tức Lâm Phong bị tập kích truyền về tổng bộ thì chưa tới hai ngày đã có hồi âm, bằng mọi giá phải bắt cho được đám sa tặc để lấy lại danh dự của Cự Thiên bang.
Đại tiểu thư nói sẽ phái người tới chi viện nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ai, với thực lực của lão cộng thêm một vị tôn giả thì hoàn toàn có thể bảo vệ Lâm Phong nhưng muốn bắt đám sa tặc thì rất khó.
Bên trong một căn phòng gần đó, Lâm Phong cũng đang có chung suy nghĩ với Lý Tiểu Âm, không hiểu sao đến giờ vẫn chưa thấy sa tặc có động tĩnh gì.
- Lão đầu hình như lần này lời của lão không linh nghiệm rồi.
- Như vậy chẳng phải rất tốt sao.
Lão đầu dự đoán đám sa tặc kia nhất định không bỏ qua cho Lâm Phong, trên đường đi bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục tập kích.
Theo dự tính thì ba ngày nữa sẽ tới Tây Phong thành, một khi Lâm Phong vào thành thì không còn cơ hội cho đám sa tặc.
Có lẽ vì mấy hôm nay Lâm Phong không chạy nhảy lung tung làm cho bọn chúng không còn cơ hội tập kích nên đã quyết định từ bỏ.
Lâm Phong gật đầu.
- Đúng là rất tốt.
Sa tặc không xuất hiện thì hắn đỡ tốn một lần sử dụng thánh cốt, đây là thứ có hạn sử sử dụng, dùng một lần sẽ mất một lần.
- Lão nghiên cứu địa đồ đến đâu rồi ?
- Vẫn còn thiếu một thứ.
- Thứ gì ?
- Phi ưng thảo.
Lâm Phong có biết về loại linh dược này, chủ yếu là dùng để luyện chế phi ưng đan, có thể giúp tu sĩ bên dưới vương giả phi hành trong thời gian ngắn.
Nhưng rất ít tu sĩ dùng phi ưng đan, phần lớn đều dùng hành không pháp chỉ, vừa rẻ vừa tiện lợi.
Lâm Phong từng xem qua địa đồ Thiên Hỏa Sơn biết được địa mẫu thánh liên sỉnh trưởng bên trong nham hồ, muốn lấy được thánh dược chỉ có một cách là bay vào cái hồ này.
- Lão quên là ta có ngân dực rồi sao ?
- Dùng đan dược có thể giúp tiểu tử ngươi tiết kiệm một ít linh lực, thời gian phi thành sẽ lâu hơn.
- Là thế à.
Lâm Phong gật đầu, nếu đã giao chuyện thánh dược cho lão đầu giải quyết thì phải có lòng tin với lão, thật lòng mà nói thì hắn vẫn càm giác dùng ngân dực sẽ tốt hơn.
Một đêm yên bình trôi qua, đám người Lâm Phong tiếp tục lên đường, càng đến gần Tây Phong thành thì cảnh vật Sa Nguyên dần thay đổi.
Lúc này không còn là một màu vàng vô tận, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài tu sĩ đi qua, đại thụ và yêu thú cũng dần xuất hiện.
Lý Tuệ Âm chỉ về dãi cát lớn phía trước.
- Chỉ cần đi qua nơi đó thì có thể thấy được Tây Phong hà.
- Tây Phong hà so với Vạn Lý Trường Hà thì sao ?
- Không thể so sánh.
Tây Phong Hà tuy là cự hà nhưng vẫn kém xa Vạn Lý Trường Hà về mọi thứ.
Tu sĩ muốn vượt Tây Phong hà chỉ cần có thể phi hành là được, thuyền bè có thể tự do qua lại mà không cần có người tọa trấn, yêu ngư bên dưới cự hà lợi hại nhất cũng chỉ là địa cấp.
Dù không to lớn như Vạn Lý Trường Hà nhưng Tây Phong hà vẫn có một vai trò vô cùng quan trọng đối với Tây Phong thành.
Phần lớn nước và linh dược bên trong Tây Phong thành đều do dòng cự hà này cung cấp.
Lâm Phong nghe nói đến linh dược liền sáng mắt.
- Nói như vậy Tây Phong hà có rất nhiều linh dược.
- Chính xác là có rất nhiều dược viên.
Thổ nhưỡng hai bên bờ cự hà vô cùng thích hợp để trồng linh dược, các thương hội và gia tộc bên trong thành đều có dược viên ở đây, ngay cả tán tu cũng có thể tự mở một cái.
- Nếu Lâ·m đ·ạo hữu muốn thì cũng có thể trồng một cái dược viên.
- Chuyện này không vội.
Lâm Phong mỉm cười, dược viên thì hắn cũng có một cái chỉ là không đi vào được thôi.
Lãnh Phi Dao ở bên cạnh chợt xen vào.
- Bọn họ trồng nhiều dược viên như vậy không sợ b·ị đ·ánh cấp sao ?
- Tất cả dược viên đều do Tây Phong thành bảo vệ.
Mỗi dược viên đều có một trận pháp đơn giản chỉ cần chạm vào sẽ phát ra tính hiệu, cách một khoảng thời gian thì vệ binh sẽ tuần tra một lần.
Xung quanh Tây Phong hà lúc nào cũng có vài vị tôn giả trấn, thủ chỉ cần nhìn thấy tín hiệu sẽ lập tức xuất hiện.
- Đệ đoán số linh dược bên trong dược viên cao nhất chỉ là địa cấp, mấy tên sa tặc sẽ không vì những thứ này mà liều mạng đắt tội với tôn giả.
- Thì ra là vậy.
Lãnh Phi Dao nghe tên sư đệ nói chợt hiểu ra, đám người đó làm sao có thể mang thiên dược ra trồng bên trong dược viên.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện thì có một đạo kim quang từ xa bay tới, mục tiêu chính là Lâm Phong.
- Keng…
Lý lão đầu động thủ, cự đao chém tan đạo kim quang, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía chân trời, nơi đó có vài cái bóng đen đang bay đến.
- Cuối cùng cũng xuất hiện.
Lâm Phong nắm cự cốt trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn đám người đối diện, lão đầu đoán không sai, bọn chúng vẫn không bỏ qua cho hắn chỉ là lão không nói bọn chúng sẽ kéo thêm người đến.
Đám sa tặc chớp mắt đã bay tới, bọn chúng chia ra bao vây đám người Lâm Phong, dẫn đầu vẫn là đại hán cầm đao.
- Tiểu tử thúi, để xem lần này ai cứu được ngươi.
Lý lão đầu liếc nhìn đám người xung quanh, tổng cộng có sáu tên, đều là tôn giả.
- Các vị muốn đối đầu với Cự Thiên bang sao ?
Một tên cầm đại chùy mỉm cười.
- Lý huynh đừng hiểu lầm, bọn ta nghe nói Cự Thiên bang cường giả như mây nên muốn tìm vài người để bàn luận.
- Hôm nay lão phu không rãnh, muốn luận bàn thì để hôm khác.
- Cổ nhân có câu chọn ngày không bằng đúng ngày, tại hạ cũng không có nhiều thời gian.
Lâm Phong nghe tên sa tặc nói liền bài ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Không ngờ sa tặc cũng đọc cổ thư.
- Tiểu tử ngươi nói gì ?
- Quay đầu là bờ, thiện tai.
- Muốn c·hết.
Đại hán cầm đao lớn giọng nói.
- Đừng nhiều lời với bọn chúng, mau động thủ.
- Tên tiểu tử đó là của ngươi, đám nữ nhân này là của bọn ta.
- Không thành vấn đề.
Đám sa tặc chuẩn bị động thủ đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Tây Phong thành, lại có thêm một đám người xuất hiện.
- Là tên khốn nào dám động thủ với Cự Thiên bang.
Tiếng thét hùng hồn từ xa truyền đến, một tên nam tử cao to vạm vở cầm cự côn đập thẳng vào đám sa tặc.
Theo sau đại hán cầm côn là một lão đầu râu dài, tay cầm pháp trượng chỉ thiên, một đạo lam quang bắn lên không sau đó hóa thành một vòng sáng bao vây tất cả vào bên trong.
- Hình như lão phu vừa nghe nói có người muốn tìm cường giả Cự Thiên bang luận bàn, không biết là vị đạo hữu nào lại có nhã hứng như vậy.
- Bàn Hồ tôn giả…
Đám sa tặc vừa nhìn thấy lão đầu đều hiện ra ánh mắt kinh sợ, có tên không đánh đã quay đầu bỏ chạy.
Lâm Phong nhìn phản ứng kinh hãi của đám sa tặc có thể đoán được lão đầu râu dài này rất là lợi hại.
- Lý đạo hữu có biết cao danh của vị tiền bối đó không ?
- Bàn Hồ tôn giả chính là tam trưởng lão của Cự Thiên bang.
- Hình như bọn chúng rất sợ tam trưởng lão.
- Đó là chuyện tất nhiên.
Trước khi gia nhập Cự Thiên bang, Bàn Hồ tôn giả là một tán tu ở Sa Nguyên, từng đơn thân độc mã thực hiện rất nhiều phi vụ, đối tượng của lão không chỉ có tu sĩ bình thường mà còn có cả sa tặc.