Chương 454: Lý gia
Tây Phong thành là một trong số đại thành trì ở Tây Hoang, diện tích và số lượng tu sĩ chỉ kém mỗi thánh thành và Đan thành.
Vừa rời khỏi truyền tống trận, Lâm Phong liền nghe được thanh âm náo nhiệt từ khắp nơi truyền đến.
Lý Tuệ Âm đi trước mở đường, hôm nay mọi người sẽ nghĩ ngơi ở cứ điểm của Lý gia, hôm sau có thể truyền tống đến thẳng Đan thành.
Đám người Lâm Phong vừa đi vừa nhìn xung quanh, nơi này có thể nói là phồn hoa náo nhiệt, tu sĩ đông như kiến, tới lui không ngừng.
Hai bên đường bán đầy vật phẩm, nhiều nhất vẫn là linh dược và khoáng thạch, sản lượng phong phú làm cho người ta nhìn hoa cả mắt.
Nữa canh giờ trôi qua, đám người Lâm Phong dừng lại bên ngoài một tòa nhà rộng lớn, trên đại môn có treo một tấm bảng hoàng kim lấp lánh.
- Lý gia.
Chỉ tính riêng đại môn đã rộng hơn mười trượng, hai bên đều có hộ vệ canh chừng, mỗi lần ra vào phải có lệnh bài thông hành.
Phía sau đại môn là hoa viên trồng đầy linh dược, vừa bước vào đã ngửi được hương thơm lang tỏa.
- Oa… nơi này thật đẹp.
Lãnh Phi Dao nhìn hàng vạn đóa linh hoa trước mặt, đầy đủ màu sắc, hai mắt lấp lánh ánh quang, chỉ muốn ở lại ngắm cho thỏa thích.
Đến cả người lạnh lùng như Hàn Băng cũng phải liếc nhìn vài lần, hình như nữ nhân đối với những thứ rực rỡ và lấp lánh đều có sức miễn nhiễm rất kém.
Lý Tuệ Vân mỉm cười.
- Nơi này chỉ là một phần nhỏ, nếu các vị thích có thể đến dược viên của Lý gia để ngắm cảnh.
- Thật sao ?
Phi Dao nghe nói còn có nơi nhiều hoa hơn, vẻ mặt hưng phấn nhìn tỷ tỷ bên cạnh.
- Tỷ tỷ hay là chúng ta đi ngắm hoa có được không ?
- Muội nên nghĩ ngơi sớm, ngày mai chúng ta còn phải đến Đan thành.
- Muội chỉ đi một chút thôi, có được không tỷ tỷ…
Lâm Phong nhìn ánh mắt có chút bối rối của băng nữ liền xen vào.
- Còn một tháng nữa mới đến thời gian thi đấu, ở thêm một ngày cũng không sao.
- Tiểu Phong tử nói đúng đó, tỷ tỷ đi ngắm hoa với muội có được không… đi mà…
- Được rồi.
- Yea, vẫn là tỷ tỷ tốt nhất.
Trong lúc đám người Lâm Phong đang nói chuyện thì một lão đầu từ trong phủ bước ra, vẻ mặt tươi cười, ánh mắt hướng về phía Lý Tiểu Âm và lão tôn giả Cự Thiên bang.
- Tiểu Âm, Lý huynh cuối cùng mọi người cũng chịu đến.
Phía sau lão đầu có mười mấy thanh niên, thiếu nữ, sau khi hành lễ với lão tôn giả thì ánh mắt bọn chúng lại hướng về đám người Lâm Phong.
Lý Tiểu Âm mỉm cười hành lễ.
- Tiểu Âm tham kiến cửu thúc, trên đường gặp phải một chút phiền phức nên đến muộn.
- Chuyện này ta có nghe nói qua, mấy tên đó đúng là không biết sống c·hết lại dám động vào Cự Thiên bang.
- Chuyện đó để sau rồi nói, làm phiền cửu thúc giúp tiểu Âm tiếp đãi các vị khách nhân.
Lý Tiểu Âm vừa dứt lời thì một thanh niên phía sau lão đầu bước tới, ánh mắt liếc nhìn qua đám người Lâm Phong cuối cùng dừng lại trên người Linh Mộng.
- Tại hạ Lý Quang, không biết các vị xưng hô thế nào ?
Lâm Phong bước lên phía trước, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng bắt đầu than thở, đúng là hồng nhan họa thủy.
- Tại hạ Lâm Phong.
- Thì ra là Lâ·m đ·ạo hữu, nghe danh đã lâu.
Lý Quang lại hướng tới chỗ Linh Mộng hành lễ.
- Không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào ?
Linh Mộng lạnh lùng nhìn đối phương, khí tức vương giả ẩn hiện, nếu không phải nơi này là Nam Hoang thì nàng đã sớm động thủ.
Lý Đồng vội bước lên mở lời.
- Lão phu đã chuẩn bị phòng cho các vị, xin mời vào nghĩ ngơi.
Một nữ tử từ bên trong đám người Lý gia bước ra dẫn đường, Lý Đồng nhìn đám người Lâm Phong rời đi lập tức quay lại nhìn mấy tên thanh niên phía sau, ánh mắt âm trầm.
- Nhìn đủ chưa ?
Lý Quang không để ý đến thái độ của lão, vẻ mặt bất mãn.
- Chỉ là một đám ngươi ở nhờ chỗ của chúng ta, ra vẻ gì chứ.
- BỐP…
- Cửu thúc… người…
- Hừ.
Lý Đồng lạnh lùng nhìn đám thiếu niên trước mặt.
- Trước khi đến đây lão phu đã nói như thế nào, các ngươi quên hết rồi sao ?
- Cửu thúc căn dặn chỉ được im lặng quan sát, nhưng đám người đó rõ ràng không xem chúng ta ra gì.
- Đúng đó, Lý huynh đã chủ động chào hỏi vậy mà nữ nhân đó lại làm như không nghe thấy.
- Không có chỉ thị của đại tiểu thư thì còn lâu đám người đó mới vào được Lý gia.
- Im lặng.
Vẻ mặt Lý Đồng tràn đầy phẩn nộ.
- Các ngươi còn biết đó là khách của đại tiểu thư sao, đừng tưởng lão phu không biết đám tiểu tử các ngươi đang nghĩ gì, nữ nhân bên trong Tây Phong thành còn chưa đủ thỏa mãn các ngươi sao ?
- Cửu thúc, bọn ta không có ý đó.
- Xem ra các ngươi sống sung sướng quá nên không còn xem lão phu ra gì, không biết chữ c·hết g·iết như thế nào, tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện cho chuyện hôm nay đừng truyền đến chỗ đại tiểu thư, một khi tiểu thư nổi giận thì không ai cứu được các ngươi đâu.
Lý Quang vừa nghe đến đại tiểu thư chợt rùng mình, hắn nhận ra bản thân lần này có lẽ đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
- Cửu thúc, chuyện lần này là do ta không đúng, ta đảm bảo không có lần sau.
- Các ngươi nghĩ sẽ còn có lần sau ?
Lý Đồng cười lạnh.
- Từ bây giờ phạt các ngươi diện bích bên trong hỏa động, trong vòng ba tháng nếu đại tiểu thư không có chỉ thị thì lão phu sẽ tha cho các ngươi.
- Cửu thúc…
- Cút.
Mấy thanh niên nhìn Lý Đồng rời đi đều chuyển ánh mắt tức giận lên người Lý Quang, tất cả đều tại tên này liên lụy bọn họ.
Đám người Lâm Phong được an bài bên trong một cái biệt viện, mỗi người một phòng.
Trước khi rời đi nữ tử đã đưa cho mỗi người một cái ngọc bài ghi rõ quy tắc bên trong Lý phủ, ngoài ra thứ này còn có thể dùng làm lệnh bài thông hành.
Lâm Phong nhìn căn phòng vài lần, nơi này vừa rộng lớn vừa sang trọng, tiện nghi đẩy đủ, có cả nơi luyện đan và một vài trận pháp bảo vệ.
- Đại tộc đúng là có khác.
- Nơi này có thể là phòng dành cho khách quý.
- Làm sao lão biết được ?
- Trận pháp.
Vừa bước vào biệt viện lão đầu lập tức cảm nhận được linh khí nơi này so bên ngoài nồng đậm hơn vài phần, nhất định là có tụ linh trận, nơi đám người Lâm Phong ở chính là vị trí của một trong số trận nhãn của đại trận.
Lâm Phong hít một hơi, linh khí ở đây đúng là quá nồng đậm.
- Xem ra địa vị của nữ nhân đó thật không đơn giản.
Từ Cự Thiên bang đến Lý gia đều đối với Lâm Phong như thượng khách, không phải vì hắn là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang, càng không phải vì khí chất nhân trung long phượng, phong độ ngút trời của hắn mà chỉ vì một cái lệnh bài của Lý Nguyệt Thần.
Lâm Phong cảm giác nữ nhân này càng lúc càng thần bí và nguy hiểm, tốt nhất không nên dính vào.
- Tiểu Phong tử, mau ra đây.
Đúng lúc này giọng nói của Phi Dao từ bên ngoài truyền đến, Lâm Phong mở cửa phòng, ánh mắt kinh ngạc nhìn tiểu sư tỷ.
- Sư ty có chuyện gì sao ?
- Đi thôi.
Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy tên sư đệ liền kéo đi.
- Tỷ tỷ đang chờ chúng ta bên ngoài.
Khi Lâm Phong đến nơi thì đã có vài thân ảnh đứng đó, không chỉ Hàn Băng mà cả Huân Vũ, Phong Thanh Thanh và Linh Mộng đều có đủ.