Thiên La

Chương 451: Tây tiến




Chương 451: Tây tiến

Hai mắt Phi Dao ửng đỏ nhưng nàng vẫn trừng mắt nhìn tên sư đệ.

- Nếu đệ không trả linh thạch thì ta sẽ đánh đến khi đệ trả hết mới thôi.

Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh xen vào.

- Đừng nói nữa, ngươi mau nghĩ ngơi đi.

- Ở chỗ này sao ?

- Ta sẽ ra bên ngoài canh chừng giúp ngươi.

- Đợi đã.

Lâm Phong nhìn băng nữ rời đi liền ngăn lại, cơ hội tốt như thế này sao có thể để nàng chạy thoát.

- Sư tỷ đừng đi, đệ… đệ sợ ở một mình.

Hàn Băng nhìn vẻ mặt chờ mong của lưu manh, lại nhớ tới bộ dáng trọng thương của hắn, nhất thời mềm lòng mà gật đầu.

Lâm Phong vội di chuyển vào một gốc, để lộ ra một khoảng lớn trên giường.

- Sư tỷ cứ yên tâm, đệ hứa sẽ không làm gì đâu.

Lãnh Hàn Băng đi tới một gốc phòng, nàng lấy ra một cái giường khác tương tự như cái giường của Lâm Phong.

Lãnh Phi Dao phóng lên giường của tỷ tỷ, vẻ mặt đắt ý nhìn tên sư đệ.

- Tiểu Phong tử có muốn đổi chỗ với ta không ?

- Muốn a.

- Một vạn thượng phẩm linh thạch.

- Sư tỷ có thể giảm giá cho thương binh không ?

Lâm Phong nhìn băng nữ trên giường, dù hắn rất muốn đồng ý nhưng một vạn thượng phẩm linh thạch là quá nhiều, hơn nữa hắn lên giường lão bà của mình tại sao lại phải nộp linh thạch.

Lãnh Phi Dao tức giận.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng tỷ tỷ không đáng giá một vạn thượng phẩm linh thạch sao ?



- Đệ không có ý đó.

- Ngươi đúng là ngu ngốc, bây giờ ngươi trèo lên giường rồi đợi đến khi tỷ tỷ ngủ chẳng phải muốn làm gì cũng được sao.

- Cũng đúng.

Trong đầu Lâm Phong dần xuất hiện hình ảnh một vài chiêu thức mà chỉ có hai người mới có thể tu luyện, máu huyết trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào.

- Được, đệ đồng ý.

- …

Lúc này Phi Dao vẫn nằm trên giường, miệng nhỏ há to nhưng không thể phát ra âm thanh, ánh mắt đáng thương cầu cứu tên sư đệ.

Lâm Phong nhắm mắt nằm im, miệng không nói tâm không phiền, mặt kệ sự đời trôi nổi, ta cứ lặng im mà ngủ.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

- Hàn Băng, ta vào được không ?

Huân Vũ vừa dứt lời thì cửa phòng tự mở ra, nàng bước vào trong thì nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.

Lâm Phong nằm một giường, Phi Dao cùng giường với Hàn Băng nhưng ánh mắt thì phẫn nộ nhìn về phía nam nhân đối diện.

Nhìn Lâm Phong đã nghĩ ngơi, Huân Vũ cũng không muốn làm phiền nhưng khi nàng có ý định rời đi lại nhìn thấy đại thủ của hắn khẽ vỗ lên bên còn lại của chiếc giường, khóe môi nàng khẽ cong.

- Lý tiền bối nhờ ta đưa đan dược đến cho Lâ·m đ·ạo hữu.

- Là thiên cấp hay địa cấp ?

Lâm Phong vừa dứt lời liền biết bản thân lỡ miệng, ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ tử vừa bước vào phòng.

- Huân Vũ tỷ đến lúc nào vậy ?

Lãnh Phi Dao ném cho tên sư đệ ánh mắt kinh bỉ, nếu nàng có thể nói chuyện nhất định sẽ mắng cho hắn vài câu.

Huân Vũ lấy ra một bình đan dược đặt lên giường.

- Là một viên địa cấp thượng phẩm, phục thương đan.

- Chỉ là địa cấp thôi sao ?



Lâm Phong cầm lấy bình đan dược, vẻ mặt thoáng thất vọng, Lý lão đầu dù sao cũng là tôn giả vậy mà lại đi tặng một bình địa cấp dan dược, quá keo.

Huân Vũ vừa nhìn liền biết rõ suy nghĩ của Lâm Phong, ánh mắt ẩn hiện tiếu ý, lúc này vẫn còn sức nghĩ đến lợi ích thì chắc là thương thế cũng không nặng lắm.

Lâm Phong nhìn lão bà muốn rời đi liền ngăn lại.

- Huân Vũ tỷ muốn đi sao ?

- Lâ·m đ·ạo hữu còn chuyện gì muốn nói sao ?

- Đệ… đứng rồi, Phong chấp sự thế nào rồi ?

- Phong chấp sự không sao, chỉ b·ị t·hương nhẹ.

Tu vi của Phong Thanh Thanh đã là vương giả đỉnh cấp, trên người lại có bảo giáp dù đỡ một đòn của tôn giả cũng không phải là quá sức.

Lâm Phong lấy ra một bình đan dược đưa cho Huân Vũ.

- Làm phiền tỷ giúp đệ đưa bình đan dược này cho Phong chấp sự.

- Được.

Liễu Huân Vũ nhận lấy bình đan dược rồi xoay người rời đi, Lâm Phong thở dài, xem ra đêm nay hắn lại giường đơn gối chiếc.

Giọng nói lão đầu truyền đến.

- Lão phu cảm giác chuyện tập kích lần này không đơn giản.

- Ta cũng nghĩ như lão.

- Nói nghe.

- Là thế này…

Đối phương dám mạo hiểm tập kích bên trong cứ điểm thì nhất định là phải có lý do, một là có thù với hắn, hai là có liên quan đến bảo vật trên người hắn.

Lúc đó Lâm Phong đang thi triển ám bộ, nói không chừng đối phương nhìn trúng bộ pháp của hắn.

- Lão thấy ta nói có lý không ?

- Hơi non.



- Non chỗ nào ?

- Để lão phu nói cho nghe...

Mỗi chiêu của tên đó đều muốn đưa Lâm Phong vào chỗ c·hết, lỡ như trên người hắn không có công pháp thì sao, tốt nhất là tìm cơ hội bắt sống sau đó dùng hình bức cung, sưu hồn cũng không tệ.

Đối phương ra tay lúc Lâm Phong ở một mình chắc chắn đã theo dõi từ lâu, hơn nữa đối phương còn là tôn giả chỉ cần quan sát một lúc là nhận ra ám bộ thỉ thích hợp với ám linh chi thể.

Lâm Phong nghe lão nói chợt nhớ ra bản thân bị hai đạo kim quang tập kích, rất có thể đối phương là kim linh chi thể.

- Lão ta không sử dụng thì có thể mang đi bán mà, dù sao cũng có được rất nhiều linh thạch.

- Không phải ai cũng như tiểu tử ngươi.

Linh thạch đối với tu sĩ rất quan trọng nhưng có nhiều thứ còn quan trọng hơn, như là thiên ảnh ma điêu.

- Lão phu nhớ không lầm thì một trong hai tên tôn giả chặn đường tiểu tử ngươi là pháp sư kim thể.

- Thì ra là bọn chúng.

- Chỉ là suy đoán của lão phu.

- Thật ra ta cũng đang nghi ngờ hai tên đó.

Lâm Phong mặt không đổi sắc nói, giờ nghĩ lại mới nhớ khi hai tên đó giao chiến với Lý lão đầu thì có kim quang lấp lánh xuất hiện.

Nếu là hai tên đó thì không cần phải lo, chỉ cần hắn không chạy lung tung sẽ không sao.

Vài ngày tiếp theo không có bất ngờ nào xảy ra, một đường thuận lợi, lúc này mọi người chỉ còn cách Tây Phong thành ba ngày đi đường.

Từ sau khi bị tập kích, Lâm Phong bắt đầu tu tâm dưỡng tánh, ngày đi đường cùng mọi người, đêm thì ở trong phòng tu luyện, không còn chạy lung tung bên ngoài.

Thương thế trên người cũng dần khôi phục, không tới năm ngày là có thể luyện đan trở lại.

Đêm xuống, bên trong một căn phòng gần cứ điểm, Lý Tiểu Âm đứng bên cạnh một lão đầu, vẻ mặt lo lắng.

- Chỉ còn ba ngày nữa là đến Tây Phong thành, có khi nào đại tiểu thư đoán sai rồi không, không chừng đám sa tặc kia đã từ bỏ ?

- Chúng ta chỉ cần làm theo lệnh, những chuyện còn lại không cần quan tâm.

- Nhưng mà không bắt được đám sa tặc đó thì tiểu thư sẽ nổi giận.

- Hài...

Lý lão đầu thở dài, lần này là do lão sơ ý, không ngờ mấy tên đó lại liều mạng như vậy, dám tập kích đối tượng bảo vệ của Cự Thiên bang ngay bên trong cứ điểm.

Còn tốt là Lâm Phong qua khỏi, nếu cái tên đó mạng yểu thì bây giờ lão cũng không giám trở về Lý gia.