Chương 450: Bị tập kích
Sau khi tìm được địa điểm thích hợp, Lâm Phong bắt đầu thi triển ám bộ, thân ảnh của hắn dần tan biến giữa màn đêm.
Cách đó không xa, Phong Thanh Thanh nhìn vào khoảng không giữa Sa Nguyên, ánh mắt ẩn hiện kinh ngạc.
- Dâm tặc học được bộ pháp lợi hại này từ lúc nào vậy.
Nếu dùng mắt thường thì đến cả vương giả đỉnh cấp như Phong Thanh Thanh cũng không nhìn ra được thân ảnh của Lâm Phong, chỉ có thể cảm nhận vị trí của hắn thông qua khí tức.
Lâm Phong liên tục thi triển ám bộ, động tác mỗi lúc thêm thành thạo, nhờ có vô cực thánh thụ trợ giúp và lão đầu ở bên cạnh chỉ điểm mà hắn đã sớm nắm rõ ám bộ, lúc này chỉ cần luyện tập thành thạo là có thể mang ra sử dụng.
- Tiểu tử cẩn thận.
Lão đầu vừa dứt lời, Lâm Phong liền kích hoạt hộ thần giáp sau đó sử dụng thiên lý tùy hành, lúc cơ thể hắn sắp biến mất thì bị một đạo kim quang đánh trúng.
- Phụt…
Lâm Phong phun ra một ngụm máu, hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng như b·ị đ·ánh nát, cơ thể còn chưa chạm đất thì đạo kim quang lần nữa đánh tới.
Lâm Phong vội lấy ra ma trận kích hoạt, trước khi rời đi hắn đã bỏ một cái trong trại đề phòng có biến.
Đúng lúc này một đạo thân ảnh xuất hiện giúp hắn ngăn lại kim quang.
- ẦM…
Phong Thanh Thanh nhìn thấy dâm tặc bị ám toán lập tức xong đến, khi đạo kim quang thứ hai đánh tới thì nàng đã che trước người hắn.
Trường kiếm chém vào kim quang, Phong Thanh Thanh cảm giác ngọc thủ tê dạy, cơ thể b·ị đ·ánh bay đi, ngay lập tức nàng nhận ra người tập kích là một vị tôn giả.
Nàng nhìn về phía dâm tặc hét lớn.
- Chạy mau…
Phong Thanh Thanh chưa nói hết câu thì ngây người, nàng nhìn thấy Lâm Phong đang chạy về phía đối thủ.
Kim quang lần nữa đánh tới, một tiêu vẫn là Lâm Phong, rõ ràng đối phương muốn g·iết cho được hắn.
Lâm Phong lấy ra một khối bạch cốt, hắn vừa định kích hoạt thì một đạo hỏa ảnh xuất hiện đánh bay kim quang.
Giọng nói hùng hồn vang vọng khắp thiên địa.
- To gan, ai cho phép ngươi động thủ bên trong cứ điểm.
- Hừ.
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh vang lên sau đó không gian lại trở nên yên tĩnh, Lâm Phong thu lại thánh cốt, hắn lập tức lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào rồi bắt đầu vận công.
Lúc sau, từng đạo thân ảnh xuất hiện, giao đấu bên trong cứ điểm là điều cấm kỵ, một khi phát hiện sẽ lập tức bị mọi người trừng phạt.
- Lâm Phong.
Hai thanh âm vang lên cùng lúc, Hàn Băng và Huân Vũ xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Linh Mộng cũng xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa phẫn nộ, hỏa ảnh rực cháy, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
Đám người bên trong cứ điểm vừa tới nơi thì nhìn thấy Lâm Phong và Thanh Thanh đều bị trọng thương, một lục bào lão đầu trầm giọng hỏi.
- Là hai người động thủ ở đây sao ?
- Đạo hữu đừng hiểu lầm.
Lúc này một bóng người từ xa bay tới.
- Lúc nãy có một tên tôn giả tập kích hai người này, đáng tiết lão phu không đuổi kịp.
Lục bào lão đầu nhìn thấy ký hiệu Cự Thiên bang trên người đối phương, sắc mặt thả lỏng một chút, lão dùng thần thức cảm nhận xung quanh.
- Đúng là vẫn còn khí tức giao chiến của tôn giả.
- Kẻ tập kích đã bỏ chạy, các vị không cần lo lắng.
Mọi người nghe Lý lão đầu nói thì lần lượt bỏ đi, thủ phạm đã bỏ trốn dù bọn họ ở lại nơi này cũng không làm được gì.
Lý Tuệ Âm nhìn bộ dáng bất ổn của Lâm Phong, ngọc thủ nắm chặc, trong lòng vừa giận vừa lo.
Nàng giận đám khốn kiếp kia lại dám tập kích đối tượng bảo vệ của Cự Thiên bang, lo vì người bị tập kích chính là khách nhân của đại tiểu thư.
Với tính cách kiêu ngạo của đại tiểu thư một khi biết được Lâm Phong xảy ra vấn đề thì nàng và tam thúc đều sẽ bị phạt nặng.
- Lý lão mau đến kiểm tra xem tình hình của hắn thế nào rồi.
- Ngươi yên tâm, nhân phẩm của tiểu tử này rất tốt.
- Ý của lão là hắn không sao ?
- Linh lực tán loạn, trọng thương không nhẹ.
Lý Tiểu Âm còn tưởng Lâm Phong chỉ b·ị t·hương nhẹ không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
- Lý lão chẳng phải lão vừa nói…
- Một tên linh giả trúng một đòn của tôn giả mà vẫn sống, nhân phẩm còn chưa đủ tốt sao.
Đừng nói là linh giả cho dù là loại vương giả bình thường thì cũng có thể bị tôn giả đập một phát c·hết tươi.
- Phụt…
Lâm Phong lại phun thêm một ngụm máu, linh lực trong người vẫn không cách nào tụ lại, xem ra v·ết t·hương lần này thật sự không nhẹ.
- Lâm Phong…
- Đệ không sao, chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày là khỏi.
- Ta đưa ngươi về.
Hàn Băng vừa dứt lời liền ôm hắn bay về chỗ của nàng.
Lâm Phong vội nhìn qua Huân Vũ bên cạnh.
- Huân Vũ tỷ tỷ, làm phiền tỷ đưa Phong chấp sự trở về.
- Ân.
Bên trong một căn phòng nhỏ, Lãnh Phi Dao ngồi trên giường, vẻ mặt lo lắng, tỷ tỷ của nàng đột nhiên rời đi còn dặn nàng tuyệt đối không được rời phòng.
- Chẳng lẽ bên ngoài xảy ra chuyện… tức c·hết đi được…
Lãnh Phi Dao bước đến cửa phòng lại quay trở về, nàng rất muốn hóng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng lại sợ bị tỷ tỷ đóng băng.
- Chỉ nhìn một cái chắc là không sao.
Nghĩ là làm, nàng nhẹ nhàn bước đến của phòng, ngọc thủ khẽ đẩy ra, đôi mắt nhỏ vừa nhìn ra ngoài thì thấy được một hình ảnh quen thuộc đang lướt về phía này.
- Á…
Lãnh Phi Dao vội nhảy lên giường, nàng còn chưa kịp nằm xuống thì Hàn Băng đã mang theo Lâm Phong bước vào.
- Phi Dao xuống giường.
- À, được…
Lãnh Hàn Băng đặt Lâm Phong ngồi lên giường, ánh mắt ôn nhu như nước.
- Cảm giác thế nào ?
- Rất mền, còn có chút hương thơm vô cùng dễ chịu.
- Ngươi…
- Đệ không sao, chỉ một tên tôn giả còn không g·iết được đệ.
- Cái gì ?
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh hét lên, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
- Đệ bị tôn giả tập kích ?
- Là do đệ bất cẩn.
Lâm Phong cũng không ngờ đối phương dám tập kích bên trong cứ điểm, bây giờ hắn đã hiểu vì sao mọi người luôn nói Tây Hoang khó đi, ở đây chẳng có nơi nào là an toàn.
Lãnh Phi Dao kinh sợ một lúc, đến khi phản ứng thì vội lấy tất cả đan dược bên trong giới chỉ để lên giường, ánh mắt lo lắng nhìn tên sư đệ.
- Đệ đừng sợ, ta có rất nhiều đan dược trị thương, chỉ cần nuốt vào thì sáng mai sẽ khỏe lại.
Lâm Phong nhìn mấy bình đan dược bên cạnh, trên bình ngoài trừ tên đan dược còn có ghi thêm giá cả, trong lòng cảm giác ấm áp.
Hắn biết tiểu sư tỷ mỗi lần luyện xong một lô đan dược đều dán giá lên bình, đợi khi đủ số linh thạch sẽ mang đi bán để mua mấy thứ nàng thích.
Lâm Phong cầm một bình đan dược, động tác do dự.
- Thứ này có cần trả linh thạch không ?
- Bây giờ không cần.
- Vẫn là tiểu sư tỷ tốt với đệ nhất.
- Đợi khi đệ bình phục rồi trả cũng được.