Chương 444: Sa ngư
Đúng lúc này có một lão đầu từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
- Bang chủ, đại sự không ổn rồi.
- Có chuyện gì, chẳng lẽ Luân nhi xảy ra chuyện ?
- Không phải, tất cả thành trì của chúng ta đều b·ị đ·ánh chiếm hết rồi.
- Cái gì ?
Không chỉ Trịnh Bá Thành mà tất cả trưởng lão trong phòng khi nghe được tin tức đều trở nên hoảng loạn.
Phục Hổ Bang có tổng cộng ba cái thành trì bên trong Loạn Vực Chi Địa, mỗi thành đều có tôn giả cùng với vài chục vương giả tọa trấn, làm sao có thể bị chiếm sạch được.
- Là ai làm ?
- Là bọn ta.
Giọng nói từ bên ngoài phòng truyền vào, một đám người đột nhiên xuất hiện, dẫn đầu là một thanh niên, vẻ mặt tươi cười.
Trịnh Bá Thành dù đang tức giận nhưng khi nhìn thấy đám người vừa xuất hiện vẫn phải mỉm cười hành lễ.
- Mã huynh, không biết huynh như vậy là có ý gì ?
- Trịnh lão đầu, xem ra lão làm ban chủ hơi lâu rồi đó.
Mã Hùng tìm một cái ghế trống ngồi xuống, bộ dáng vô cùng tự nhiên.
- Lần này nhi tử yêu quý của lão gây ra đại họa, để xem lão làm sao giải quyết.
- Luân nhi làm sao ?
- Lão yên tâm, ta đã giúp lão giải quyết tên ngốc đó rồi.
- Cái gì… ngươi…
Trịnh Bà Thành rút đại đao, khí tức tôn giả bạo phát, đám trưởng lão Phục Hổ bang vội chạy tới ngăn lại.
- Bang chủ, đừng manh động…
- Trước tiên phải hỏi rõ mọi chuyện…
- Đúng đó bang chủ…
Mã Hùng nhìn một đám lão đầu động tay động chân, thật chẳng có chút phong độ nào.
- Lần này ta đến đây là để thông báo hai chuyện, thứ nhất là muốn các ngươi bồi thường, chuyện thứ hai là giải tán Phục Hổ bang.
Trinh Bá Thành bị đám trưởng lão can ngăn cuối cùng cũng lấy lại chút bình tĩnh nhưng khi nghe đối phương nói xong, lão lại muốn động thủ.
- Các ngươi đừng h·iếp người quá đáng, ngươi khác sợ Ngũ Hành bang nhưng lão phu không sợ.
- Nói vậy là lão không đồng ý ?
- Lão phu có c·hết cũng không giao Phục Hổ bang cho các ngươi.
- Có dũng khí.
Mã Hùng đứng dậy, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm, khí tức tôn giả ẩn hiện.
Đám trưởng lão Phục Hổ bang nhìn đối phương sắp động thủ đều trở nên lo lắng bởi vì bọn họ đều biết rõ thực lực của Ngũ Hành bang.
Sở dĩ Ngũ Hành bang có năm vị bang chủ không phải vì người đông lắm chuyện mà là vì thế lực phía sau của bọn họ chính là ngũ đại thánh cung.
Vì đề phòng Loạn Vực Chi Địa phát triển quá mức kiểm soát nên ngũ đại thánh cung quyết định thành lập Ngũ Hành bang, ngoài mặt là để thuận lợi di chuyển đến Tây Hoang nhưng thật ra là để áp chế các thế lực bên trong Loạn Vực Chi Địa.
Mã Hùng nhìn vẻ mặt lo lắng của đám lão đầu đối diện, ánh mắt khinh thường.
- Ta cũng không muốn ép các ngươi, ai muốn rời khỏi Phục Hổ bang thì bây giờ lập tức rời đi.
Đám trưởng lão Phục Hổ Bang liếc nhìn nhau, một lão đầu bước tới bên cạnh Trịnh Bá Thành.
- Bang chủ giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt.
- Cút… đám c·hết nhát các ngươi mau cút đi cho lão tử…
- Bang chủ…
- Hôm nay lão tử sẽ không rời đi.
Trịnh Bá Thành chỉ đại đao về phía Mã Hùng, chiến ý bạo phát.
- Đến đây.
- Ngươi có tiết khí hơn nhi tử của ngươi nhiều.
Mã Hùng thở dài.
- Hổ phụ sinh khuyển tử, thật đáng tiết…
Sáng hôm sau, Lạc Dương thành truyền ra một tin tức chấn động, Phục Hổ bang trong một đêm đã hoàn toàn biến mất nhưng không ai dám điều tra nguyên nhân, một thế lực hùng mạnh cứ như thế mà chìm vào quá khứ.
Sa Nguyên là một trong những nơi khắc nghiệt nhất đại lục, nơi đây không chỉ có nhiệt độ cao bất thường mà ẩn chứa vô số nguy cơ, trong đó nguy hiểm nhất là sa hà và sa bạo.
Sa hà là những dòng sa lưu tương tự như thủy lưu, lưu vực có thể lên đến hàng ngàn dặm, một khi bước vào sẽ lập tức bị sa lưu cuốn trôi cho đến khi chìm xuống Sa Nguyên.
Sa bạo hay còn gọi là bão cát, thứ này không giống với lưu sa có những khu vực cố định mà có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào ở bất kỳ nơi đâu, một khi cuốn vào sẽ bị phong chi lực cắt nát sau đó chôn xuống Sa Nguyên.
- Giết người chôn xác, thật là tiện lợi.
Lúc trước Lâm Phong chỉ nghe nói g·iết người c·ướp c·ủa, không thì tiền gian hậu sát, không ngờ còn có loại tiền sát hậu tán.
- Đó là do đệ thiếu kiến thức.
Lãnh Phi Dao ném cho tên sư đệ một cái ánh mắt xem thường, nàng vội hỏi.
- Sa Nguyên nguy hiểm như vậy nhưng tại sao ta lại nghe nói có rất nhiều người muốn tiến vào.
- Bởi vì nơi này không chỉ có nguy hiểm mà còn có vô số bảo vật.
Lý Tiểu Âm là dân bản địa nên hiểu rất rõ Sa Nguyên, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy cát và đá nhưng bên dưới là cả một kho tàng.
Chỉ riêng khoáng thạch đã có gần ngàn loại, sản lượng phong phú, số lượng nhiều vô kể, nổi bật nhất chính là hỏa nguyên thạch.
- Nếu Lâ·m đ·ạo hữu đào được một mỏ khoáng thạch thì nữa đời còn lại không cần phải lo.
- Đào mỏ, công việc này hình như không thích hợp với tại hạ.
Bên trong thượng cổ chiến trường Lâm Phong từng theo lão cự giải đào nguyên thạch, kết quả là tiêu tốn gần cả chục gốc thiên dược.
Lâm Phong thở dài, ánh mắt ẩn hiện chút hoài niệm, không biết bây giờ hai lão sống như thế nào rồi.
Lý Tiểu Âm nhìn vẻ mặt chán nản của đối phương, còn tưởng là hắn thất vọng liền nhỏ giọng khuyên bảo.
- Tuy bên trong Sa Nguyên có rất nhiều khoáng thạch nhưng muốn đào được cũng không phải là chuyện dễ.
Cự Thiên Bang là một trong hai thế lực lớn nhất bờ tây Vạn Lý Trường Hà cũng chỉ nắm được năm mỏ khoáng thạch trong tay.
Lâm Phong biết đối phương hiểu lầm liền chuyển hướng.
- Lý đạo hữu, nơi này ngoài khoáng thạch ra thì không còn thứ nào khác sao ?
- Tất nhiên là có.
Ngoài khoáng thạch thì bên trong Sa Nguyên còn có một vài loài yêu thú, linh dược và sa ngư.
Lãnh Phi Dao ngồi một bên hóng chuyện liền xen vào.
- Nơi này cũng có cá sao ?
- Đúng vậy.
Sa ngư chỉ sống bên trong sa lưu, bọn chúng có hình dáng khá giống với cự ngạc, chiều dài lên đến vài trượng, cơ thể to khỏe, có da dày và vuốt sắc, thịt có mùi vị vô cùng đặt biệt.
Thanh niên này còn có một sỡ thích là sưu tầm khoáng thạch, bọn chúng thường ngậm nuốt bất kỳ loại khoáng thạch nào tìm thấy được.
Mấy năm trước có một đám tu sĩ tìm được xác của một đầu sa ngư, lúc đó chỉ còn xương với da và hơn trăm cân khoáng thạch bên trong bụng.
- Nghe nói đã từng có người tìm được hỏa nguyên thạch bên trong sa ngư.
- Thật sao ?
Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt hưng phấn nhìn tên sư đệ.
- Tiểu Phong tử hay là chúng ta cũng đi bắt sa ngư được không ?
- Trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.
Lý Tiểu Âm từng nói sa ngư chỉ sống bên trong sa lưu mà sa lưu lại là một trong những nơi nguy hiểm nhất bên trong Sa Nguyên, chỉ có tên ngốc mới chạy đi tìm.
-------------------------
Chúc các đạo hữu có một năm mới bình an và hạnh phúc.