Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 443: Sa Nguyên




Chương 443: Sa Nguyên

Lúc sau, cửa phòng mở ra, một thiếu nữ bước vào, dáng người thon thả, đôi mắt linh động, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, giọng nói như là chim hót.

- Tam thúc tìm Tiểu Âm có chuyện gì sao ?

- Ngày mai sẽ có một đám người xuất phát đi Đan thành, ta muốn con đi theo.

- Không thành vấn đề.

- Những người này là khách của đại tiểu thư.

Lý Tiểu Âm nghe đến đại tiểu thư, vẻ mặt hiện rõ kinh ngạc.

- Không phải mấy hôm trước bọn họ đã đi rồi sao ?

- Là một người khác.

- Tam thúc có thể nói cho con biết vị khách nhân đó là ai không ?

- Thông tin của người đó chút nữa ta sẽ đưa cho con.

Lý Điền nhìn cháu gái trước mặt, ánh mắt nghiêm túc.

- Lần hộ tống này ta còn có một chuyện muốn giao cho con.

- Là chuyện gì ?

- Tìm cách tiếp cận người đó, lấy được càng nhiều thông tin thì càng tốt.

- Chuyện này…

Lý Tiểu Âm nhíu mày, vẻ mặt có chút lo sợ.

- Làm như vậy lỡ như tiểu thư tức giận thì sao ?

- Con yên tâm, ta đoán tiểu thư cũng rất muốn biết rõ về tên đó.

- Tam thúc yên tâm, chuyện này cứ giao cho con.

Lý Điền thở dài, thật ra lão cũng không hi vọng nhiều vào đứa cháu này, chỉ vì lão không tìm ra người thích hợp nên mới không trâu bắt chó đi cày.

Bên cạnh Lâm Phong đều là hồng nhan họa thủy, nếu cử một tên nam nhân đi cùng thì không ổn, tốt hơn là tìm một nữ tử.

Hôm sau, đám người Lâm Phong rời Tây Sa thành, một tiêu tiếp theo là Sa Nguyên.



Hơn một nữa diện tích của Tây Hoang là sa mạc, khí hậu khô nóng, sinh vật thưa thớt, ngay cả tu sĩ cũng không chịu nổi, trừ đám hỏa tu.

Phần lớn thành trì ở Tây Hoang tập trung gần biên giới phía bắc, nơi đó có những dòng đại hà từ Bắc Hoang đổ về.

Theo kế hoạch thì đám người Lâm Phong sẽ đi về phía tây bắc, nếu mọi chuyện thuận lời thì chỉ hơn một tháng là đến được Đan thành.

- Thật là nóng.

Vừa rời khỏi Tây Sa thành vài chục dặm, Lâm Phong đã cảm giác được hơi nóng từ Sa Nguyên thổi tới.

Lý Tiểu Âm mỉm cười.

- Nơi đây vẫn còn cách Sa Nguyên gần một ngày đi đường.

Tuy Sa Nguyên vô cùng rộng lớn nhưng chủ yếu chỉ có hai thứ, một là cát, còn lại là hơi nóng từ bên dưới địa mạch.

Lãnh Phi Dao liếc nhìn xung quanh thấy được vài gốc đại thụ, vẻ mặt buồn bực, nơi này đã nóng như vậy không biết Sa Nguyên sẽ như thế nào, xem ra ngày tháng đau khổ vẫn còn dài.

Lâm Phong nhìn bộ dáng buồn bực của tiểu sư tỷ, nhịn không được hỏi.

- Sư tỷ làm sao vậy ?

- Nóng c·hết ta.

- Chẳng phải tỷ là đan sư sao ?

- Thì sao ?

Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ.

- Có ai quy định đan sư không được sợ nóng sao ?

- Hình như là không có.

Lâm Phong lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ trên đời này đúng là không có gì không thể.

Lý Tiểu Âm lấy ra một chiếc vòng ngọc đưa cho Phi Dao.

- Thứ này được làm từ băng thạch, có thể hạ nhiệt.

- Thật sao ?

Lãnh Phi Dao vừa đeo vòng ngọc vào, nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống.



- Oa… đúng là có thể hạ nhiệt, đa tạ Tiểu Âm tỷ tỷ.

Lâm Phong nhìn bộ dáng vui vẻ của tiểu sư tỷ, chắc là không có ý định trả hàng, hắn đành phải thay nàng đổ vỏ.

- Lý đạo hữu, không biết cái vòng ngọc đó có giá bao nhiêu ?

- Lâm công tử gọi tiểu nữ Tiểu Âm là được rồi, thứ này không phải là bảo vật gì.

Lý Tiểu Âm dứt lời thì lấy ra thêm vài cái vòng ngọc.

- Tiểu nữ đã chuẩn bị cho các vị mỗi người một cái, đợi khi đến Sa Nguyên sẽ sử dụng.

- Vậy tại hạ xin đa tạ.

Lần này rời Tây Sa thành ngoài trừ đám người Lâm Phong còn có hai người khác đi theo hộ tống, một là Lý Tiểu Âm, người còn lại là một lão đầu che mặt, ngoài ra còn có một đàn đà la yêu cầm.

Đà la yêu cầm là phương tiện di chuyển phổ biến nhất ở Tây Hoang, gần như mỗi tu sĩ đều sỡ hữu ít nhất một đầu yêu cầm.

Thanh niên này có kích thước khá lớn, vẻ ngoài giống yêu cầm, cao gần cả trượng, hai chân to khỏe, trên lưng có một cái bướu dùng để dự trữ nước.

Đà là yêu cầm không chỉ bay trên không mà còn chạy được trên cát, xác định phương hướng tốt, khứu giác nhạy bén có thể ngửi được hơi nước trong vòng vặn dặm.

Thịt của đà la còn được xem là mỹ vị, dùng làm lương thực dự trữ cũng rất tốt.

Đám người Lâm Phong đi đường cả ngày thì dừng lại, trước mặt đã là Sa Nguyên, đêm nay bọn họ sẽ nghĩ lại nơi này.

Di chuyển bên trong Sa Nguyên vào ban đêm là chuyện vô cùng nguy hiểm, lỡ như gặp phải sa bạo thì cho dù là tôn giả cũng có thể bị c·hôn v·ùi.

Lâm Phong nhìn một mảnh thiên địa trống không trước mặt, ngoài cát ra thì chẳng còn thứ gì, không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện nỗi buồn vô cớ.

- Thật là một nơi kỳ lạ.

- Tiểu tử ngươi nói nhảm gì vậy ?

- Không hiểu sao ta lại có một cảm giác không thể diễn tả.

- Hài…

Lão đầu thở dài.

- Một ngày nào đó tiểu tử ngươi cũng sẽ giống như nơi này, cô độc.

- Ngay cả lão cũng nói như vậy thì nhất định không sai.



Vẻ mặt Lâm Phong tràn đầy tinh thần nhiệt huyết.

- Đến lúc đó ta nhất định sẽ diệt sạch Ma giáo, mở ra một thời đại mới cho đại lục.

- Liên quan gì?

- Chẳng phải lão nói sau này ta sẽ đứng trên đỉnh thiên hạ.

- Lão phu nói khi nào ?

Lâm Phong nghe lão đầu phủ nhận liền nói lại lời của lão.

- Lão nói ta cũng giống Sa Nguyên, cô độc còn gì ?

- Thì sao ?

- Một mình cô độc chẳng phải là đứng trên đỉnh của thiên hạ sao ?

- …

Lão đầu nhất thời cạn lời, cái tên ngốc này còn chưa ngủ mà đã nằm mơ rồi.

Trong lúc đám người Lâm Phong nghĩ ngơi thì ở bên kia Vạn Lý Trường Hà, một thế lực đang dần chìm vào quên lãng.

Bên trong một căn phòng, Trịnh Bá Thành ngồi đối diện với đám trưởng lão, chấp sự Phục Hổ Bang, vẻ mặt giận dữ.

- Vẫn chưa có tin tức gì sao ?

- Bẩm bang chủ, thuộc hạ đã cho người đi điều tra.

- Hừ, một đám vô dụng, không tìm được Luân nhi thì bọn chúng cũng không cần phải trở về.

Tên chấp sự vừa lên tiếng vội cuối đầu, hắn biết lão bang chủ nóng tính, một khi nổi giận thì không ai ngăn được.

Mấy hôm trước, thiếu chủ Trịnh Luân cùng Lâm Kỳ đột nhiên dẫn theo một đám người vượt qua Vạn Lý Trường Hà, đến giờ vẫn không có tin tức chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trịnh Luân là nhi tử duy nhất của Trịnh Bá Thành nên được lão nuôn chiều từ nhỏ, cho dù tên này đi gây sự khắp nơi, làm những chuyện thương thiên hại lý thì cũng không ai dám nói.

Cho nên khi Trịnh Luân tự ý dẫn người đi thì cũng không ai đứng ra ngăn, kết quả là một đi không trở lại.

******************************************

Đa tạ các đạo hữu đã ủng hộ truyện.

Chúc các đạo hữu năm mới an khang thịnh vượng, bình an hạnh phúc, thuận buồm xui gió, phát tài phát lộc...

Hẹn các đạo hữu năm sau gặp lại, bye bye