Chương 445: Ảnh điêu đột phá
Đà la yêu thú bay gần nữa ngày, Lâm Phong chỉ nhìn thấy một mảnh cát vàng vô tận, ngay cả một đầu yêu thú cũng không thấy.
Nơi bọn họ đi qua chỉ là khu vực bên ngoài của Sa Nguyên, càng tiếng sâu vào bên trong thì nhiệt độ càng tăng lên, không biết lúc đó sẽ kinh khủng như thế nào.
Lần này Lâm Phong đến Tây Hoang không chỉ vì lấy linh dược cho thánh mẫu mà còn tìm kiếm di tích Đan Minh, theo thượng cổ địa đồ thì nơi hắn cần đến nằm cực sâu trong Sa Nguyên.
- Bao nhiêu nơi tốt đẹp không ở lại chui vào Sa Nguyên, éo hiểu kiểu gì.
- Tiểu tử ngươi thì hiểu cái gì.
Nếu thiên địa không biến đổi thì Sa Nguyên chính là nơi lý tưởng nhất để phát triển đan đạo, để có thể thiêu đốt một khu vực rộng lớn như thế này thì phải cần ít nhất mười mấy cái thiên địa hỏa mạch.
Đan thành chỉ có một cái hỏa linh mạch sót lại đã trở thành đệ nhất thánh địa đan đạo, thử nghĩ lúc trước Sa Nguyên còn hưng thịnh như thế nào.
Đêm xuống, đám người Lâm Phong tìm được một cái hang đá dừng lại nghỉ chân, nơi này không phải tự nhiên hình thành mà là do tu sĩ xây dựng để trú ẩn.
Khi Lâm Phong đến nơi thì đã có vài chục tu sĩ ở bên ngoài hang đá, khu vực xung quanh gần như đã bị chiếm sạch.
Lý Tiểu Âm tìm được một chỗ khá tốt, cách hang đá chỉ gần nữa dặm.
- Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở nơi này.
- Chúng ta không vào cái hang đó sao ?
- Không cần.
Diện tích bên trong hang đá chỉ rộng khoản vài trượng, bình thường tu sĩ sẽ nghỉ chân bên ngoài, chỉ khi sa bạo xuất hiện hoặc bị yêu thú t·ấn c·ông thì mới chui vào bên trong.
Sau khi dựng trại xong, Lâm Phong bắt đầu chế biến thức ăn, hương thơm dần tỏa ra tứ phía.
- Oa... thơm quá đi.
Lãnh Phi Dao là con mồi đầu tiên sa lưới, nàng vội chạy tới bên cạnh tiểu sư đệ, vẻ mặt lấy lòng.
- Tiểu Phong tử có cần ta giúp không ?
- Không cần.
- Chậc chậc, hương vị này giống y như thức ăn bên trong Thực Vi Hiên.
- Tất nhiên.
Lâm Phong nhìn ánh mắt sùng bái của tiểu sư tỷ, vẻ mặt tràn đầy đắt ý, trước khi rời Cửu Huyền thì hắn đã lén đến Thực Vi Hiên hỏi mua vài loại gia vị, cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện.
Linh Mộng là người tiếp theo, nàng vừa xuất hiện liền mở lời trên chọc.
- Thất thải cự hà, xem ra bên trong thượng cổ chiến trường ngươi đã kiếm được không ít.
- Liên quan gì đến ngươi.
Mỗi lần nhìn thấy yêu nữ là Lâm Phong nhớ đến mấy vạn thượng phẩm linh thạch, tâm trạng lại bắt đầu không tốt.
- Khi nào ngươi trả linh thạch cho ta ?
- Linh thạch ở trên người của ta, ngươi muốn lấy lúc nào cũng được.
Phi Dao nghe đến linh thạch, đôi mắt nhỏ sáng lên, nàng đi đến bên cạnh tên sư đệ nhỏ giọng cổ vũ.
- Tiểu Phong tử, sỉ khả sát bất khả nhục, tuyệt đối không thể nhường nhịn.
- Nhưng đệ không phải đối thủ của nàng ta.
- Không cần sợ, ta sẽ đứng phía sau chống lưng cho đệ.
- Như vậy đệ mới sợ đó.
Lâm Phong dám chắc một khi khai chiến thì người đầu tiên hành động chính là vị tiểu sư tỷ này, chỉ là nàng không giúp hắn mà là bỏ chạy.
Khi thức ăn đã sẵn sàn thì moi người cũng có mặt đầy đủ, ngay cả Lý Tiểu Âm và vị tôn giả Cự Thiên bang cũng có mặt.
- Lý tiền bối, mời dùng.
Cổ nhân có câu kín lão đắt thọ, Lâm Phong lấy ra một phần thức ăn đưa cho lão giả.
- Đa tạ.
Tiếp theo là hai vị lão bà, tiểu sư tỷ và bạo nữ và cuối cùng là yêu nữ thì xin lỗi, không rãnh.
Linh Mộng lạnh lùng liếc tên nào đó một cái rồi tự mình động thủ, nàng còn chưa thảm hại đến mức phải nhờ người khác lấy giúp thức ăn.
Trong lúc mọi người thưởng thức thì Huân Vũ lại nhìn về tu sĩ xung quanh hang đá, mỗi người một nơi, nước sông không phạm nước giếng.
- Tu sĩ ở Tây Hoang dễ chịu như vậy sao ?
- Ở nơi này bọn họ chỉ có thể làm như vậy.
Lý Tiểu Âm vừa ăn vừa giải thích, bên trong Sa Nguyên có những quy tắc mà tu sĩ nhất định phải tuân theo nếu không sẽ bị tất cả thế lực tiêu diệt.
Một khi bước vào khu vực dừng chân thì tuyệt đối không thể giao chiến, người không tuân thủ sẽ lập tức bị đuổi đi.
Lý Tiểu Âm lấy ra một cái la bàn để trước mặt.
- Mọi người biết đây là thứ gì không ?
- La bàn vĩnh cửu.
Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra, đây là thứ dùng để xác định phương hướng bên trong thượng cổ chiến trường.
Lý Tiểu Âm gật đầu.
- Trên đường đi nếu gặp phải thứ này tuyệt đối không được động vào.
- Tại sao ?
- Bởi vì đây là quy tắc.
Mỗi thế lực lớn đều có một tuyến đường vượt qua Sa Nguyên, bọn họ không xây đường mà là dùng la bàn vĩnh cửu để đánh giấu.
Nếu ai đó cố ý lấy đi la bàn sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ.
Lâm Phong nhìn la bàn trong tay Lý Tiểu Âm, bên trên có ký hiệu của Cự Thiên bang, dù có lấy được thì cũng không dám bán ra ngoài.
Sau khi giải quyết xong chỗ thức ăn thì nhà ai người đó về, Lâm Phong hưng phấn về trại, từ khi có được đồng âm nguyên thạch thì hắn có thể bí mật trò chuyện với lão bà.
Chỉ là khi hắn vừa bước vào trại thì giọng nói của lão đầu truyền đến, Lâm Phong lại phải đổi hướng chạy đi, vừa đi được vài bước thì một nữ tử xuất hiện chặn đường.
- Phong chấp sự, có chuyện gì sao ?
Phong Thanh Thanh lạnh lùng nhìn nam nhân đối diện.
- Ngươi muốn đi đâu ?
- Tên tiểu đệ của ta vừa đột phá nên muốn ra ngoài xem thử.
- Ta đi cùng ngươi.
- Cũng được.
Lý Tuệ Âm từng nói chỉ cần rời khỏi hang đá mười dặm là có thể tự do hoạt động, Lâm Phong chỉ cần nữa giờ là tìm được một chỗ lý tưởng.
Sau khi từ Qủy Cốc trở về, Lâm Phong đã cho thiên ảnh ma điêu dùng cốt quả, từ đó đến giờ ảnh điêu luôn trong tình trạng ngủ say đến hôm nay mới tỉnh lại.
- RỐNG…
Tiếng thét vang vọng giữa đêm, một đầu yêu cầm lướt qua Sa Nguyên, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà thấy được.
Từ bên dưới nhìn lên, Lâm Phong chỉ thấy một bóng đen v·út qua nhưng hắn có thể cảm giác được khí thế của thiên ảnh ma điêu đã tăng lên rất nhiều so với trước kia.
Ngay cả Phong Thanh Thanh cũng động dung, nếu chỉ so tốc độ có lẽ nàng cũng không thể sánh kịp đầu yêu cầm này.
- RỐNG…
- Hét cái gì, mau xuống đây.
Thiên ảnh ma điên lượn một vòng rồi đáp xuống bên cạnh Lâm Phong, sau khi đột phá đến thiên cấp thì cơ thể ảnh điêu đã thay đổi rất nhiều.
Lúc này Lâm Phong đã nhìn rõ bộ dáng của tên tiểu đệ, thân cao đến vài trượng, song nhãn hữu thần, hơi thở tỏa ra khí tức hoang dã bá đạo, bộ lông trên người không còn đen thui như trước, nhìn uy nghiêm hơn nhiều, nói chung là đã có được chút phong phạm của chủ nhân.
- Thượng cổ huyết mạch có khác.
Lâm Phong càng nhìn càng thỏa mãn, cuối cùng tên này cũng dậy thì thành công, không uổng công hắn bỏ ra bao nhiêu linh thạch để bồi dưỡng.
- Éc…
Thiên ảnh ma điêu như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, cái đầu lớn của nó cuối xuống cọ vào người Lâm Phong để lấy lòng.