Thiên La

Chương 442: Đồng âm nguyên thạch




Chương 442: Đồng âm nguyên thạch

Lâm Phong đảo mắt nhìn qua vài lần cuối cùng dừng lại trên một khối hắc thạch, đây chính là thứ lão đầu nói.

- Lão bản, thứ này bán thế nào ?

- Một trăm khối trung phẩm linh thạch, không thương lượng.

- Năm mươi khối trung phẩm linh thạch, ta lấy.

- Thành giao.

Lãnh Phi Dao chạy tới nhìn khối đá đen thui trên tay tên sư đệ, vẻ mặt hiếu kỳ.

- Thứ này chẳng phải là một khối đá bình thường thôi sao, đệ mua làm gì ?

- Thiên cơ bất khả lộ.

Lâm Phong cũng không biết hắn mua thứ này để làm gì, lão đầu nói tốt thì hắn mua thôi.

- Lão đầu thứ này là gì vậy ?

- Đồng âm nguyên thạch.

- Có công dụng gì ?

- Chỉ là một khối phế thạch nhưng đối với tiểu tử ngươi lại rất hữu dụng.

Đồng âm nguyên thạch bị xem là phế thạch là vì không thể dùng để luyện khí nhưng thứ này lại có thể truyền âm với khoảng cách cực xa, chỉ cần khắc vài cái trận văn lên là dùng được.

Lâm Phong nghe lão nói, hai mắt sáng rực, hắn quay qua nhìn tam nữ bên cạnh.

- Đệ có chuyện cần giải quyết, cáo từ.

Lãnh Phi Dao còn chưa kịp phản ứng thì tên sư đệ đã chạy đi mất.

- Linh thạch của ta.

Nàng còn muốn mượn sư đệ mấy vạn linh thạch mua nữ y vậy mà bây giờ đã không thấy người đâu, xem ra lại phải tự bỏ tiền túi ra mua.

- Tiểu Phong tử đáng ghét, sau này ta sẽ không quan tâm đến đệ nữa.

Nữa ngày trôi qua, Lâm Phong trở về địa bàn của Cự Thiên bang, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.

Chuyến đi lần này thu hoạch không tệ, chỉ riêng linh dược đã mua được gần chục gốc, ngoài ra còn tìm được một mảnh hộ thần giáp bên trong Vạn Bảo Các.

Quan trọng nhất là Lâm Phong tìm được một món bảo vật có thể trợ giúp đột phá mối quan hệ giữa hắn và hai vị lão bà.



Lâm Phong đi thẳng tới phòng của Hàn Băng, nhờ có tính vật của Lý Nguyệt Thần mà mỗi người đều có riêng một phòng, hoàn toàn miễn phí.

Cửa phòng mở ra, Hàn Băng xuất hiện, vẻ mặt vẫn lạnh như thường.

- Có chuyện gì ?

- Đệ có mua quà cho tỷ.

Lâm Phong lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa cho băng nữ.

- Tỷ tuyệt đối không được bỏ thứ này vào không gian giới chỉ.

- Được.

Lãnh Hàn Băng nhận quà, vẻ mặt không đổi nhìn hắn.

- Còn chuyện gì không ?

- Không có, chúc tỷ ngủ ngon.

Lâm Phong dứt lời liền chạy đi, hắn phải lập tức về phòng để thử thành quả.

Lãnh Hàn Băng đóng cửa phòng, ánh mắt nàng nhìn hộp ngọc trong tay, khóe miệng khẽ cong, trong lòng có chút mong chờ.

- Không biết bên trong là thứ gì ?

Nàng cẩn thận mở chiếc hộp ra, trong hộp ngọc là một cái lệnh bài màu đen, bên trên có khắc một vài trận văn, ngoài ra không còn gì đặt biệt.

Đột nhiên lệnh bài rung lên, một giọng nói từ bên trong truyền ra.

- Hàn Băng sư tỷ có nghe đệ nói không… alo alo…

Lãnh Hàn Băng kinh ngạc một lúc dần trở lại bình tĩnh, ánh mắt hiếu kỳ nhìn ngọc bài vẫn đang phát ra âm thanh.

- Chẳng lẽ hỏng rồi…

- Hình như không có tín hiệu…

- Alo… alo…

- Hàn Băng sư tỷ, đệ thích tỷ…

Lâm Phong đợi một lúc vẫn không có hồi âm, vẻ mặt buồn bực, xem ra lần này mua phải hàng phách rồi, không ngờ lão đầu cũng có lúc nhìn nhầm, còn tốt là không tốn nhiều linh thạch.

- Có chuyện gì không ?

Lâm Phong vừa muốn ném lệnh bài đi thì giọng nói lạnh lùng vang lên làm cho hắn giật mình, chút nữa là đánh rơi lệnh bài.



- Sư tỷ nghe được đệ nói hả ?

- Ưm.

- Thật ra thì đệ chỉ muốn nói tỷ nên nghĩ ngơi sớm, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.

- Ta biết rồi.

Lâm Phong thở dài, thật là thất bại, rõ ràng là có thiên ngôn vạn ngữ không nói lại đi nói ra những lời dỡ hơi như vậy.

Trong lúc hắn ủ rũ thì giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên.

- Ngươi cũng nghĩ ngơi sớm đi.

- Tuân lệnh.

Lâm Phong lập tức lấy lại tinh thần, hắn lấy ra một cái lệnh bài tương tự như cái đã tặng cho Hàn Băng, chỉ khác ở chỗ chữ khắc bên trên đã đổi thành Huân Vũ.

- Lâm gia có hậu duệ hay không đều phải nhờ vào ngươi.

Tiếp theo là đến Huân Vũ, sau khi tặng lệnh bài xong thì Lâm Phong lập tức trở về phòng tiếp tục vì Lâm gia mà nổ lực.

Kết quả lần này khá tốt, so với Hàn Băng thì Huân Vũ nói nhiều hơn một câu.

- Như thế này là có tiến bộ đúng không ?

- Tội nghiệp thằng nhỏ.

- Lão có ý gì ?

- Với tốc độ như thế này cho dù tiểu tử ngươi có tiến bộ thêm mấy năm nữa cũng không nhìn thấy được giường của hai nha đầu đó.

Lâm Phong nhíu mày, mọi chuyện đúng như lão nói thì hắn còn phải tu luyện một thân đồng tử dài dài.

- Lão có ý kiến gì không ?

- Không có.

- Xin nghe cao kiến của tiền bối.

- Vẫn không có.

Dù Lâm Phong dùng cứng hay mềm đều không có kết quả nhưng hắn đâu phải là loại người dễ bỏ cuộc.



- Lão không thể động chút lòng trắc ẩn sao, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa bảo tháp đó.

- Chuyện này thì liên quan gì đến cứu người.

- Nếu lão không giúp thì sao nhi tử của ta có thể xuất thế được.

- Tiểu tử ngươi có nói gì thì cũng vô dụng thôi, lão phu hết cách.

Không phải lão không chịu giúp mà là lão chưa từng trãi qua tình huống này, mỗi tên đệ tử của lão không cần mở miệng thì cũng có vô số mỹ nữ tự dâng đến cửa, đâu cần phải nghĩ kế.

- Có chuyện tốt vậy sao ?

- Với thân phận đan sư của tiểu tử ngươi cũng có thể, chỉ là chất lượng không bằng hai nha đầu kia thôi.

- Thế à… lão nói gì vậy, ta đâu phải loại người quơ đũa cả nắm.

Lâm Phong lắc đầu, mỹ nhân thiên hạ tuy nhiều nhưng không thể lấp đầy chân tình của hai nàng dành cho hắn.

Bên trong một căn phòng khác, Lý Điền nhíu mày nhìn tấm lệnh bài trong tay, chưa tới nữa tháng đã có hai tấm lệnh bài xuất hiện trước mặt lão.

Lần trước là Trường Hà thánh cung, người giữ lệnh bài là một tuyệt sắc nữ tử, dù lão đã sống hơn trăm năm cũng hiếm gặp được mấy người có thể so với nàng.

Sau khi điều tra, lão biết được nữ tử xinh đẹp đó tên là Nam Cung Như Mộng, từng là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang, được xếp ngang với Cửu Huyền thánh nữ, danh xưng Nam Hoang nhị Mộng.

- Lần này không biết lại là thần thánh phương nào ?

Lý Điền từng ở tiếp xúc với Nguyệt Thần một thời gian, lão biết ánh mắt của đại tiểu thư rất cao, ngay cả đám thiên tài ở Đan thành cũng không có mấy người với tới.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lý Điền thu lại ngọc bài.

- Vào đi.

Một thanh niên từ bên ngoài bước vào, bộ dáng cung kín, hai tay dâng lên một cái lệnh bài.

- Lý lão, những thứ ngài cần tìm đều ở trong này.

Lý Điền cầm lấy lệnh bài, thần thức đảo qua vài lần, ánh mắt thoáng kinh ngạc.

- Không ngờ lại có thiên tài như vậy.

Bên trong ngọc bài là toàn bộ tin tức liên quan đến Lâm Phong và đồng bọn mà Lý gia thu thập được.

- Gọi Tiểu Âm đến đây.

- Tuân lệnh.

Lý Điền nhìn thanh niên rời đi, thần thức lần nữa đảo qua lệnh bài, vẻ mặt vẫn không giấu được kinh ngạc.

Chỉ trong vài năm, từ một tên vô danh tiểu tốt biến thành đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang, đánh bại Nam Cung Như Mộng, có hôn ước với Lãnh gia và Liễu gia, là người tìm ra được tam dẫn thuật,…

- Đúng là không đơn giản.

Với chừng đó chiến tích, lão chắc chắn trên người Lâm Phong ẩn chứa không ít bí mật nhưng vẫn sống tốt đến bây giờ, chứng tỏ người này ẩn giấu rất tốt.