Thiên La

Chương 441: Tây Sa thành




Chương 441: Tây Sa thành

Hỏa ảnh dần tan biến, lúc này chỉ còn lại một người đứng giữa trận chiến, mấy tên còn lại đều nằm bất đông trên mặt đất, không rõ sống c·hết.

Lâm Kỳ nhìn hồng y nữ tử đối diện, vẻ mặt vừa hận vừa sợ, đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp phải.

- Ngươi… phụt…

Linh Mộng thu lại trường kiếm rồi xoay người rời đi, ngay cả nhẫn trữ vật của đối phương cũng không thèm liếc nhìn.

- Thời tới.

Lâm Phong vội chạy tới chỗ đám người Phục Hổ bang, Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh vội đuổi theo.

- Tiểu Phong tử đợi ta với.

Sau khi lấy được chiến lợi phẩm, đám người Lâm Phong tiếp tục lên đường, nữa canh giờ trôi qua, một cái thành trì to lớn xuất hiện trước mặt.

Tây Sa thành cũng giống như Lạc Dương thành đều là nơi tập kết của các bang phái bên trong Loạn Vực Chi Địa, trong thành lúc nào cũng đông đúc tu sĩ, vào ra liên tục.

Lâm Phong vừa bước vào thành liền tìm một vài tu sĩ hỏi chuyện sau đó dẫn theo chúng nữ rời đi.

Lãnh Phi Dao đi bên cạnh hết nhìn đông lại nhìn tây, nơi này không thua kém gì Lạc Dương thành, thứ gì cũng có.

- Tiểu Phong tử, tại sao chúng ta phải đến Cự Thiên bang ?

- Thiên cơ bất khả lộ.

- Hừ, đệ không nói ta cũng đoán được.

Địa vị Cự Thiên bang ở Tây Hoang cũng giống như Ngũ Hành bang ở Nam Hoang, gần như bất khả x·âm p·hạm.

- Có phải đệ nghĩ nhờ Cự Thiên bang hộ tống chúng ta đến Đan thành sẽ an toàn hơn những bang phái khác có đúng không ?

- Sư tỷ thật thông minh.

- Ta tất nhiên là thông minh.

Lúc sau đám người Lâm Phong đi đến trước một toàn biệt phủ, nơi này chính là địa bàn của Cự Thiên bang ở Tây Sa thành.

Lâm Phong vừa bước vào bên trong liền lấy ra một cái lệnh bài đưa cho thanh niên phục vụ.

- Ta muốn đi đến Đan thành.

Thanh niên vừa nhìn thấy lệnh bài liền biến sắc, bộ dáng càng thêm cung kính.



- Mời các vị khách quan vào bên trong nghĩ ngơi, tiểu nhân sẽ đi mời quản lý đến.

- Được rồi.

Đám người Lâm Phong được an bài bên trong một căn phòng sang trọng, nhìn qua không thua kém phòng khách quý của Vạn Bảo Các.

Đợi thanh niên phục vụ rời đi, Lãnh Phi Dao chạy tới bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt hiếu kỳ.

- Lúc nãy đệ đưa thứ gì cho tên đó vậy ?

- Là một cái lệnh bài.

- Ngốc tử, tất nhiên ta biết đó là lệnh bài.

Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ.

- Ta muốn biết đệ lấy thứ đó từ đâu ra ?

- Là của đám người Tây Hoang lúc trước đến thánh cung tặng cho đệ.

Trước khi rời đi, Lý Nguyệt Thần đã đưa thứ này cho Lâm Phong, nói là khi nào đến Tây Hoang thì có thể dùng.

Bên trên lệnh bài có ghi hai chữ Cự Thiên nên Lâm Phong đoán là có liên quan đến Cự Thiên bang.

Bên trong một căn phòng khác, trung niên nam tử đang ngồi thưởng trà thì nghe được tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Thanh niên phục vụ vừa bước vào liền hành lễ sau đó lấy ra lệnh bài đưa cho đối phương.

- Có người mang thứ này đến.

- Ồ.

Lý Điền nhận lấy ngọc bài nhìn một lúc, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.

- Người đó đâu ?

- Tiểu nhân đã an bài ở phòng khách quý.

- Làm tốt lắm, người đó có yêu cầu gì không ?

- Khách nhân nói muốn đến Đan thành.



Lý điền gật đầu.

- Lui ra đi, chuyện còn lại để lão phu giải quyết.

- Tuân lệnh.

Đám người Lâm Phong ngồi đợi một lúc thì cửa phòng mở ra, Lý Điền mỉm cười bước vào.

- Lão phu có chuyện cần giải quyết, đã để các vị khách quan đợi lâu.

- Tiểu bối Lâm Phong, không biết tiền bối xưng hô thế nào ?

- Lâm tiểu hữu gọi lão phu Lý lão là được.

Lâm Phong nhìn trung niên nam tử đối diện, không ngờ không nhìn thấu được tu vi đối phương, lại thêm một lão đầu thâm tàng bất lộ.

- Lý lão, tiểu bối muốn nhờ Cự Thiên bang hộ tống đến Đan thành trong thời gian sớm nhất, không biết giao dịch như thế nào ?

- Nếu tiểu hữu muốn thì ngày mai có thể xuất phát, còn về giá cả thì không cần nhắc đến.

- Không cần thương lượng sao ?

- Không cần.

Lý Điền nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Phong, ánh mắt thoáng qua một tia thâm ý.

- Cự Thiên bang và Lý gia đã có giao tình từ lâu, chỉ cần là khách của Lý gia thì cũng là khách của bản bang.

- Vậy tiểu bối xin đa tạ.

- Không cần đa lễ, các vị cứ nghĩ ngơi ở đây một đêm, ngày mai sẽ xuất phát.

Lâm Phong nhìn đối phương rời đi, vẻ mặt vẫn còn hoang mang, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy rơi trúng đầu hắn.

- Nhất định có vấn đề.

Linh Mộng nhàm chán liếc hắn một cái.

- Nếu lệnh bài đó thật sự là của Lý Nguyệt Thần thì mọi chuyện cứ để Cự Thiên bang lo.

- Có phải ngươi biết chuyện gì không ?

Linh Mộng không trả lời mà rời đi, nàng vừa đánh một trận nên cần phải nghĩ ngơi.



Phong Thanh Thanh cũng rời đi, Lâm Phong nhìn Hàn Băng và Huân Vũ định rời đi liền ngăn lại.

- Hai vị tiên tử, có muốn cùng tại hạ đi dạo một vòng không ?

- Được đó, chúng ta mau đi thôi.

Lãnh Phi Dao không đợi nhị nữ trả lời liền kéo Lâm Phong rời đi, dạo phố và mua sắm chính là một trong những lý tưởng sống của nàng.

Lâm Phong dự định đến Vạn Bảo Các thử thời vận nhưng vì có hai vị lão bà đi cùng nên hắn phải thay đổi lộ trình, đi thêm vài vòng để kéo dài thời gian.

Trước khi đám người Lâm Phong rời đi, Cự Thiên bang đã phát cho mỗi người một cái tín vật, chỉ cần mang lên người đảm bảo bên trong Tây Sa thành không ai dám gây chuyện.

- Xem ra địa vị của Lý Nguyệt Thần không đơn giản.

- Có vấn đề gì sao ?

- Lão không thấy thái độ của đám người Cự Thiên bang giống như đang lấy lòng chúng ta sao ?

- Thường thôi.

Mỗi đời đệ tử của lão đầu đều là kiêu hùng một phương trừ Lâm Phong, đi đến đâu cũng được người khác tôn kính, đối với thái độ của Cự Thiên bang thì lão cũng không có gì bất ngờ.

Lâm Phong thở dài, lão đầu lại bắt đầu tự kỉ.

- Có khi nào Lý Nguyệt Thần là người của Cự Thiên bang không ?

- Có phải tiểu tử ngươi để ý nha đầu đó rồi không ?

- Không có.

- Vậy thì nha đầu đó là người của ai liên quan gì đến ngươi.

Lâm Phong gật đầu, lão nói không sai, chỉ cần không động đến lợi ích của hắn thì chuyện ai người đó lo.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Phong tiếp tục đi dạo cùng với nhị nữ, nơi này không chỉ nhiều tu sĩ mà vật phẩm cũng không kém, hai bên đường đều có người bày bán.

Lâm Phong chủ yếu tìm kiếm linh dược vẫn còn sinh mệnh để nuôi dưỡng, bên trong giới chỉ của hắn đã có mấy chục gốc thiên dược, chờ hắn đột phá vương giả là có thể luyện chế thiên đan, lúc đó linh thạch sẽ tràn về như nước.

- Là tam diệp song linh thảo.

Linh dược ở Tây Hoang nhiều vô số, chủng loại phong phú, ngay cả địa dược cũng được bày bán ngoài đường, quan trọng nhất là giá cả thấp hơn so với những hoang vực khác.

Lâm Phong như cá gặp nước, bắt đầu càn quét linh dược, chỉ cần là thứ hắn nhìn trúng liền mua lấy.

- Tiểu tử, bên kia hình như có thứ không tệ.

- Ở đâu ?

Cách đó vài bước có một gian hàng bày bán khoáng thạch, diện tích khiêm tốn, số lượng chỉ có vài chục.