Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 440: Giao chiến




Chương 440: Giao chiến

Tây Sa thành cũng giống với Lạc Dương thành, cả hai đều là nơi tập kết của các thế lực bên trong Loạn Vực Chi Địa.

Vừa đi được một lúc, vẻ mặt đám người Lâm Phong dần thay đổi, vài người cảm thấy khó chịu vì nơi này quá nóng nhưng có người lại cảm thấy thoải mái.

Linh Mộng và Phi Dao sở hữu hỏa linh thể, đối với nàng thì Tây Hoang chính là thiên đường.

Còn lại là Lâm Phong, từ lúc rời khỏi đại thuyền đến giờ thì tâm tình của hắn vô cùng rốt, một đường liên tục nói cười.

Lãnh Phi Dao liếc nhìn tên sư đệ bên cạnh, hai người ở chung một thời gian cho nên nàng ít nhiều đoán được vài thứ.

- Tiểu Phong tử có phải đệ vừa kiếm được linh thạch không ?

- Làm sao tỷ biết ?

- Nó ghi hết lên mặt đệ rồi kìa.

- Hắc hắc…

Sau một đêm nằm trên đống linh thạch, Lâm Phong đã thông suốt vấn đề, mối thù giữa hắn và yêu nữ đã kết từ lâu, có lo lắng cũng vô dụng không bằng cứ tận hưởng khoảng thời gian còn lại.

- Mấy hôm trước đột nhiên có người chạy tới tặng cho đệ mấy vạn linh thạch.

- Là tên ngốc nào hào phóng vậy, giới thiệu cho ta với ưm ư…

Lãnh Phi Dao còn chưa dứt lời đã bị Lâm Phong chặn miệng, ánh mắt liếc nhìn yêu nữ phía trước.

Linh Mộng đang đi chợt dừng bước, nhiệt độ xung quanh đột nhiên bạo tăng.

- Rồi xong.

Lúc này Phi Dao cũng biết bản thân lỡ lời, ánh mắt tức giận nhìn tên sư đệ, tất cả đều là tại tên ngốc này.

Lãnh Hàn Băng đột nhiên xen vào.

- Có phải Linh Mộng đưa cho ngươi năm vạn thượng phẩm linh thạch không ?

- Làm sao tỷ biết ?

- Số linh thạch đó là thánh cung ban thưởng cho ngươi.

Trong năm vạn thượng phẩm linh thạch thì có một nữa là của thánh mẫu, một nữa còn lại là của Linh Mộng và thánh cung.



Sau khi được Lâm Phong áp chế thi độc thì thánh mẫu vẫn luôn bế quan dưỡng thương, sau này nghe tin hắn vì tìm giải dược mà chạy đến tận Tây Hoang nên bà đã lấy linh thạch của mình ban thưởng.

Tuy Linh Mộng hận không thể đánh Lâm Phong một trận nhưng chuyện hắn cứu sư phụ nàng không thể nào phủ nhận, nàng lại không muốn thiếu ân tình của hắn nên quyết định dùng linh thạch để trả ân.

Số còn lại là lộ phí của thánh cung tặng cho đám người Lâm Phong.

Lâm Phong nghe sư tỷ nói xong, bao nhiêu hưng phấn không cánh mà bay, số linh thạch này vốn dĩ là của hắn, thắng được linh thạch của mình thì có gì mà vui.

Nghĩ đến đây ánh mắt hắn tức giận nhìn yêu nữ đối diện.

- Mau trả linh thạch cho ta.

- Có bản lĩnh thì đến lấy.

Linh Mộng giơ túi trữ vật trong tay, bây giờ tâm trạng của nàng rất xấu cần phải tìm ai đó trút giận.

Đang lúc Lâm Phong chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp với yêu nữ thì một đám người từ xa đi tới.

Dẫn đầu là Trịnh Luân, phía sau còn có hơn mười thanh niên, ánh mắt hắn liếc qua đám người Lâm Phong vài lần cuối cùng dừng lại trên người Phi Dao.

- Cuối cùng cũng tìm được các ngươi.

Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy Trịnh Luân liền hét lớn.

- Tiểu Phong tử, chính là tên đó đã ức h·iếp ta, mau đánh hắn.

- Có chuyện gì sao ?

Lâm Phong nhìn đám thanh niên đối diện, vẻ mặt mờ mịt, hắn dám khẳng định mình chưa bao giờ gặp đám người này.

Mọi chuyện bắt đầu ở Lạc Dương thành, khi đó Lãnh Phi Dao đang hưng phấn lựa chọn nữ y thì bị một đám thanh niên làm phiền, dẫn đầu chính là Trịnh Luân.

- Hắn nói bộ dáng của ta không tệ, chỉ cần hầu hạ hắn thật tốt thì tương lai không phải lo.

- Đúng vậy, chỉ là ngươi không biết điều lại dám từ chối bản thiếu, hôm nay để xem tiểu nương tử ngươi chạy đi đâu.

Trịnh Luân nhìn qua thanh niên to cao bên cạnh sau đó chỉ vào Phi Dao và Phong Thanh Thanh.

- Tiểu đệ chỉ cần nha đầu đó cùng với nữ nhân ngực lớn kia, còn lại sẽ tặng cho sư huynh và các huynh đệ.

- Vậy thì Lâm mỗ xin đa tạ.

Lâm Kỳ nhìn đám nữ nhân trước mặt, lúc trước hắn còn cho là tên thiếu chủ này nói quá, không ngờ đúng là mỹ nhân khó gặp.



Đám người vừa rời thuyền thì nhìn thấy hai đám tu sĩ đứng đối diện, bọn họ không vội rời đi mà đứng một bên xem náo nhiệt.

Trịnh Luân lấy ra một cái đại kỳ có hình bạch hổ cấm xuống, ánh mắt liếc nhìn đám người xung quanh.

- Phục Hổ bang làm việc, người không phận sự mau cút đi.

Đám tu sĩ xung quanh vừa nhìn thấy cờ bạch hổ liền biết có chuyện lớn, cả đám vội rời đi.

Lâm Phong bước lên phía trước, thân là nam nhi sao có thể nấp sau lưng nữ tử.

- Các ngươi muốn khiêu chiến sao ?

- Không đúng.

Trịnh Luân mỉm cười.

- Bọn ta chính là muốn nữ nhân của ngươi.

- Muốn động vào nữ nhân của ta thì trước hết phải đánh bại ta.

- Ha ha ha…

Trịnh Luân cười lớn, bọn họ có hơn mười tên vương giả chỉ cần chọn một tên cũng có thể đè c·hết tên ngốc đối diện.

- Nếu ngươi đã muốn c·hết thì ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.

- Tới đây.

Lâm Phong lấy ra một cái đan đỉnh, ánh mắt liếc nhìn đám thanh niên đối diện.

- Tên nào trước ?

- Thì ra tên ngốc này là đan sư.

Một thanh niên cầm trường kiếm bước lên, kía thế vương giả bạo phát, giọng nói tràn đầy kinh bỉ.

- Lão tử chấp ngươi một tay.

- Là kiếm sao ?



Lâm Phong thu lại đan đỉnh sau đó lùi lại.

- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta không chơi với ngươi.

Lãnh Phi Dao nhìn tên sư đệ không đánh mà lui thì bỉu môi.

- Tiểu Phong tử ngày càng vô sỉ.

Phong Thanh Thanh bước tới, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám người đối diện, mấy tên này dám đánh chủ ý lên nàng đúng là không biết sống c·hết.

- Ngươi không phải đối thủ của ta, các ngươi cùng lên đi.

- Mỹ nữ thật kiêu ngạo, ca thích.

Thanh niên cầm trường kiếm vừa dứt lời thì nhìn thấy đối thủ đột nhiên biến mất.

- Khốn kiếp.

Hắn lập tức mở ra vực của bản thân, chỉ cảm thấy một luồn linh lực dao động, trước ngực truyền đến cảm giác khó thở.

- Cẩn thận.

Lâm Kỳ vừa thét lên thì tên huynh đệ đã b·ị đ·ánh bay đi, trên ngực xuất hiện một vết kiếm, cả người bất động, khí tức không ngừng suy yếu.

Phong Thanh Thanh lần nữa t·ấn c·ông, một mình nàng xong thẳng vào đám người đối diện nhưng có người còn nhanh hơn cả nàng.

Lâm Kỳ chuẩn bị ngăn cản Phong Thanh Thanh thì nhìn thấy một đạo hỏa ảnh bay tới, hắn lập tức vận linh lực chống đỡ.

- ẦM…

Hai bên v·a c·hạm, cả đám vương giả bị hỏa ảnh đánh lui lại, khi bọn chúng còn đang hoảng sợ trước thực lực của đối phương thì đã bị hỏa ảnh cuốn lấy.

- Hỏa vực.

Linh Mộng lao vào vòng chiến, nàng như phượng giữa bầy gà, mỗi lần trường kiếm giơ lên là có một tên gục xuống.

- Thật đáng sợ.

Lâm Phong đứng một bên nhìn mà nuốt nước bọt, hắn nhớ lần trước đánh với lão đầu ở Qủy Cốc thì yêu nữ cũng đâu có lợi hại như vậy.

- Còn không phải nhờ tiểu tử ngươi sao ?

- Liên quan gì đến ta ?

- Để kể cho nghe.

Lúc trước Linh Mộng bị tâm ma áp chế nên không thể khai phá toàn bộ tìm năng, bây giờ mới chính là sức mạnh thật sự của nàng.

Yêu nữ có được như ngày hôm nay thì công đầu phải tính lên người Lâm Phong.