Chương 439: Tây Hoang
Thiên phú đan đạo của yêu nữ có thể sánh ngang với tiểu sư tỷ, động tác liền mạch, khí lực ổn định, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
- Thiên phú đan đạo của nha đầu này không tệ.
- Nếu không có chuyện đó xảy ra có lẽ bây giờ nàng đã trở thành chấp sự Đan cung.
Trong lúc Lâm Phong đang chuẩn bị trà đạo thì Linh Mộng đã bắt đầu quá trình tinh luyện dược liệu, sau khi quá trình này kết thúc thì nàng sẽ thành đan.
- Linh thạch sắp bay mất vậy mà tiểu tử ngươi vẫn còn thời gian thưởng trà sao.
- Lão yên tâm, tất cả đều nằm trong tính toán của ta cho dù linh thạch có mộc cánh cũng khó thoát.
Đúng lúc này đại thuyền truyền đến chấn động, lão đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy từng cơn sóng lớn lại kéo tới.
Chấn động từng cơn, càng lúc càng lớn, cho dù Lâm Phong chỉ ngồi một bên thưởng trà cũng thấy đau cả đầu.
Linh Mộng so với hắn còn khốn khổ hơn, nàng phải vừa luyện đan vừa giữ vững tinh thần, hỏa khí bắt đầu trở nên hỗn loạn.
- ẦM…
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, đan đỉnh từ trên không rơi xuống, dược liệu bên trong đều bị thiêu thành tro tàn.
Linh Mộng lạnh lùng nhìn tên khốn đối diện, ánh mắt có thể g·iết người thì hắn đã sớm c·hết vạn lần.
- Ngươi đã sớm biết sẽ có thủy lưu v·a c·hạm ?
- Nắng mưa là chuyện của trời, tại hạ làm sao có thể biết trước được.
Lâm Phong vừa nói vừa rót cho bản thân một chung trà.
- Thánh nữ đại nhân không phục thì chúng ta có thể xem như chưa từng đánh cược.
- Ta không giống loại tiểu nhân như ngươi.
Linh Mộng đi tới bên cạnh Lâm Phong, lòng nàng lúc này không khác gì Vạn Lý Trường Hà, ầm ầm dậy sóng, ngọc phong phập phòng theo từng cơn.
Nàng rót đầy chung trà sau đó đi đến phía sau hắn, ngọc thủ do dự một lúc rồi đặt lên vai tên nam nhân trước mặt.
- Cảm giác không tệ.
Linh Mộng cắn môi, nếu có thể thì nàng muốn b·óp c·ổ hắn hơn là bóp vai.
Lâm Phong nhìn trà trong bình đã hết, hắn định đổi thêm một bình thì sau lưng truyền đến cảm giác nguy hiểm.
- Tại hạ còn phải tu luyện, không tiễn.
- Hừ.
Linh Mộng xoay người rời đi, nàng vừa bước đến cửa phòng thì giọng nói từ phía sau truyền đến.
- Đợi đã.
Lâm Phong lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho yêu nữ.
- Tặng cho ngươi.
- Ngươi nghĩ một cái túi trữ vật có thể để ta bỏ qua.
- Ngươi đừng hiểu lầm, dù sau thì ta cũng xem như là một nữa lão sư của ngươi, nhìn thấy ngươi có chút tiến bộ thì ta cũng nên ban thưởng.
Linh Mộng cầm lấy túi trữ vật rời đi, Lâm Phong vừa nhìn yêu nữ biến mất liền đóng cửa phòng.
- Muh ha ha ha ha ha…
Nhìn một núi lớn linh thạch lấp lánh bên trong túi trữ vật, cảm giác còn sung sướng hơn được yêu nữ phục vụ, lần này thật sự là trúng lớn.
Lâm Phong đổ đầy linh thạch lên giường, hôm nay hắn sẽ qua đêm cùng với đám bảo bối này.
- Hình như cảm giác không được tốt cho lắm.
- Tiểu tử ngươi định ngủ trên đám linh thạch này thật sao ?
- Tất nhiên.
- Cẩn thận bạo thể.
Với nhiêu đây linh thạch chỉ cần vận công là đăng xuất ngay và luôn.
Lâm Phong ném cho lão đầu một ánh mắt khinh bỉ.
- Nhìn mặt ta ngu lắm hả ?
- Cuối cùng cũng nói được một câu ra hồn.
- Ta biết, lão đố kị với tài trí của ta nên mới nói như vậy.
- Vậy tiểu tử ngươi nói xem vì sao nha đầu đó lại mang một đống linh thạch tới tặng ngươi.
Lâm Phong tất nhiên đoán được yêu nữ nhất định có âm mưu, chỉ là nàng tài không bằng người nên không bắt được gà còn mất thêm cả linh thạch.
- Lão tử chính là nhân trung chi long, sao có thể so với gà đất chó sành được.
- Nha đầu đó đột nhiên có thể luyện đan, tiểu tử ngươi không thấy lạ sao ?
- Đúng là có chút kỳ lạ.
Lão đầu từng nói tâm ma của Linh Mộng không dễ giải quyết cho nên đưa ra chủ ý để Lâm Phong làm khó dễ nàng, từ đó bỏ đi ý định trở thành đan sư.
- Có khi nào lão đoán sai rồi không ?
- Thật ra lão phu làm như vậy là còn có một dụng ý khác.
Nếu đã không thể giải quyết tâm ma thì lão đầu quyết định tạo ra thêm một cái tâm ma để bọn chúng tự giải quyết, đây gọi là lấy độc trị độc.
Bước đầu tiên là nâng cao địa vị của Lâm Phong trong lòng Linh Mộng, biến hắn trở thành kẻ thù số một của nàng, một khi thành công thì hình ảnh của tên phụ bạc kia sẽ tự động biến mất.
Lâm Phong một bên nghe diệu kế của lão mà cứ như nghe chuyện kinh dị, hai chân lạnh toát.
- Vậy cái kế hoạch đó của lão có thành công không ?
- Tiểu tử ngươi đoán xem.
Tuy lúc nãy Linh Mộng chưa thành đan nhưng Lâm Phong đoán khả năng yêu nữ có thể luyện thành đan dược là rất lớn, đại sự không ổn rồi.
- Hình như gần đây ta đâu có đắt tội lão thì phải.
- Đúng là không có.
- Lão đào cái hố to vậy để làm gì ?
- Tiểu tử ngươi không cần lo, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của lão phu.
Trước khi lấy được thánh dược thì Linh Mộng tuyệt đối sẽ không ra tay với Lâm Phong, cùng lắm thì đánh hắn mấy cái mà thôi.
Với lại thời gian gần đây thái độ tu luyện của tên ngốc này không được nghiêm túc nên lão sẵn tiện tìm cho hắn một cái động lực, đúng là nhất cữ lưỡng tiện.
- Vì giúp tiểu tử ngươi mà lão phu đã tốn không ít công sức.
- Lão…
- Không cần phải nói lời đa tạ, chỉ cần nhìn thấy tiểu tử ngươi nổ lực tu luyện thì lão phu đã mãn nguyện.
- Hảo lão.
Hai ngày sau, đại thuyền thuận lợi cập bến, Lâm Phong đứng trên đầu thuyền, ánh mắt nhìn dãi lục địa phía trước, từ nơi này hắn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra.
Tây Hoang là nơi duy nhất trên đại lục còn tồn tại hỏa linh mạch cũng vì thế mà có sự trên lệch nhiệt độ so với các hoang vực khác.
Tuy khí hậu khắc nghiệt nhưng lại có vô số tu sĩ tìm đến, bởi vì bên trên mảnh lục địa nóng bỏng này có một nơi gọi là Đan thành, danh xưng thánh địa đan đạo.
Gần một nữa đan sư của đại lục đều tập trung ở Đan thành, trong số thập đại thiên kiêu đan đạo thì có đến tám cái tên xuất thân từ nơi này.
- Tiểu Phong tử, tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây ?
Vừa bước xuống đại thuyền, Lãnh Phi Dao liền quay qua hỏi tên tiểu sư đệ bên cạnh.
- Tất nhiên là Tây Sa thành.
Trước khi đến Tây Hoang, Lâm Phong và lão đầu đã tìm hiểu rất kỹ về nơi này, cả hai cũng đã vạch ra tuyến đường và kế hoạch cho tương lai.
Đây chính là tác phong làm việc trước giờ của hắn, cho dù có làm bất kỳ chuyện gì cũng phải chuẩn bị thật tốt cho bản thân.