Chương 437: Vạn Lý Kim Ngư
Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, bây giờ vẫn còn sớm nhưng nơi này đã có vài chục tu sĩ, mỗi tên đều cầm một cái cần câu.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người hai nữ tử gần đó, không ngờ hai vị lão bà của hắn cũng có mặt ở đây nhưng hai nàng chỉ đứng một bên vừa ngắm cảnh vừa tâm sự.
- Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương, hai vị tiên tử cũng đến đây ngắm cảnh sao, thật là trùng hợp.
Lâm Phong bước tới bên cạnh nhị nữ, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng như cao nhân ẩn sĩ.
Hàn Băng và Huân Vũ đang ngắm cảnh thì bị làm phiền, tâm tình có chút không tốt nhưng khi nhìn thấy người đến là Lâm Phong cùng với bộ dáng dở hơi của hắn thì nhịn không được mà mỉm cười.
Huân Vũ nhìn lên dạ thiên.
- Hình như đêm nay không có minh nguyệt, có phải Lâ·m đ·ạo hữu hoa mắt rồi không ?
- Minh nguyệt của tại hạ không ở trên cao.
Lâm Phong mỉm cười nhìn hai nữ tử đối diện.
- Trong lòng tại hạ hai vị tiên tử trong sáng như minh nguyệt, dung mạo tựa thiên tiên, diễm mỹ tuyệt luân, đúng là thế gian hiếm có.
- Miệng lưỡi của Lâ·m đ·ạo hữu càng lúc càng lợi hại.
Huân Vũ khẽ mỉm cười, nữ nhân mấy ai không muốn được người trong lòng khen ngợi, đến cả Hàn Băng cũng không ngoại lệ, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện tiếu ý.
- Tỷ tỷ đừng có tin lời đệ ấy nói.
Đúng lúc này giọng nói bất mãn của Phi Dao truyền đến, ánh mắt nàng tức giận nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Lúc muội đến phòng gọi thì hắn vẫn còn ôm cái đan đỉnh ngủ trên giường.
Lâm Phong đột nhiên chỉ mấy người đứng gần mạn thuyền.
- Bọn họ đang làm gì vậy ?
- Đám người đó đang câu vạn lý kim ngư.
Lãnh Phi Dao bỉu môi, nàng vội vã chạy tới tìm tên sư đệ cũng chính là vì chuyện này.
Vạn lý kim ngư chỉ xuất hiện ở Vạn Lý Trường Hà là một trong những đặc sản nổi tiếng nhất nơi này.
Kim ngư dài khoảng nữa trượng, toàn thân tỏa ra kim quang lóng lánh, di chuyền theo đàn, phần lớn là hoàng thú nhưng tốc độ có thể so với huyền thú.
Tuy mấy thanh niên này tu vi không cao nhưng thịt của bọn chúng có thể xem là mỹ vị nhân gian cho nên giá thành rất cao.
Dù vậy cũng không có nhiều tu sĩ dám tiến vào Vạn Lý Trường Hà để săn bắt, lỡ như gặp phải sóng lớn hoặc là thiên thú thì xác định.
Cũng vì lẽ đó mà có khá nhiều tu sĩ khi vượt sông muốn thử thời vận nhưng số người thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bây giờ Lâm Phong đã hiểu vì sao hắn có mặt ở đây.
- Sư tỷ muốn câu kim ngư ?
- Tất nhiên.
Lãnh Phi Dao lập tức gật đầu.
- Chúng ta mau đi thôi.
- Đệ không đi.
- Tại sao ?
Phi Dao mở to mắt kinh ngạc, tên sư đệ của nàng đổi tính rồi rồi sao, ngay cả linh thạch cũng không muốn kiếm.
Lâm Phong thở dài, trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.
- Dù tỷ có ngồi cả đời trên thuyền cũng không câu được một còn kim ngư nào đâu.
- Ta không tin, có phải đệ lại muốn lừa ta để một mình phát tài không ?
- Quân tử nhất ngôn, đệ có lừa ai bao giờ.
- Nhưng mấy tên kia đã nói ở đây từng có người câu được kim ngư.
Lãnh Phi Dao chỉ một tên tu sĩ gần đó, Lâm Phong nhìn theo hướng của sư tỷ thì thấy được có vài tên đang mở quầy bán cần câu.
- Thiên hạ thật là hỗn loạn, đi đâu cũng gặp gian thương.
Lâm Phong mang chuyện bạch tinh thổ nói sơ qua một lần mới thuyết phục được tiểu sư tỷ, đám gian thương đó chỉ biết lừa người, dù có câu được kim ngư cũng là do bọn chúng sắp đặt.
Lãnh Phi Dao nghe tên sư đệ nói, vẻ mặt thoáng thất vọng.
- Là như vậy sao?
- Mấy cái âm mưu quỷ kế này chỉ có thể lừa được đám ngu ngốc, sao có thể qua mắt được thiên tài như đệ.
Lâm Phong đang đắt ý thì chợt cảm giác có gì đó không ổn, ánh mắt của tiểu sư tỷ hình như giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Huân Vũ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
- Lâ·m đ·ạo hữu có điều không biết, lúc nãy Phi Dao đã mua vài cái cần câu.
- Tiểu đệ có chuyện quan trọng cần giải quyết, cáo từ.
Lâm Phong vừa dứt lời liền chạy đi, Phi Dao đuổi theo phía sau, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
- Tiểu Phong tử mau đứng lại cho ta…
- Đệ nói ai ngu ngốc hả…
- Đứng lại đó…
Huân Vũ liếc nhìn nữ tử bên cạnh.
- Muội không ngăn bọn họ lại sao ?
- Không cần.
Hàn Băng xoay người nhìn đại hà rộng lớn hoàn toàn không để ý đến chuyện của tiểu muội, hai người bọn họ đã sớm như cá với nước dù nàng có muốn cũng không thể tách rời.
Không chỉ Hàn Băng mà đến cả Huân Vũ cũng đã mơ hồ nhận ra được sự bất thường bên trong mối quan hệ giữa Lâm Phong và Phi Dao.
- Bên trong Liễu gia có không ít nữ tử tài sắc song toàn, hay là ta cũng giới thiệu cho hắn vài người có được không ?
Huân Vũ khẽ mỉm cười.
- Nếu ta không tìm đồng minh thì làm sao có thể đấu lại tỷ muội của muội.
- Huân Vũ tỷ…
- Ta chỉ nói đùa thôi, không ngờ băng sơn mỹ nhân cũng có lúc bối rối.
Hàn Băng biết bản thân bị lừa cũng chỉ có thể liếc nhìn vị tỷ muội này một cái, cả hai lại tiếp tục ngắm trường hà vô tận.
Bên trong một căn phòng trên đại thuyền, hỏa quang ẩn hiện, giữa phòng có một cái đan đỉnh lơ lửng trên không, bên cạnh là hồng y nữ tử liên tục bắt ấn.
Đột nhiên hỏa lực b·ạo l·oạn, bên cạnh Linh Mộng xuất hiện hư ảnh một nam nhân, vừa nhìn thấy hắn ánh mắt lạnh lùng của nàng lại tràn đầy lửa giận, từng ký ức năm xưa hiện về.
Lúc đó nàng chỉ là một nữ tử vô tư, thanh xuân vừa hé nở, còn hắn là chấp sự Đan cung, hào hoa phong nhã.
Lần đầu gặp hắn đã khiến cho lòng nàng rung động, kể từ đó nàng thường cùng đồng môn đến chỗ hắn luận đạo.
Thời gian trôi qua, khoảng cách cả hai trở nên gần hơn, mỗi lần nàng luyện đan thì hắn sẽ ở bên cạnh chỉ dẫn.
Hình ảnh của hắn trong lòng nàng mỗi ngày một lớn, đến mức che mờ cả lý trí, dù biết hắn là yêu nghiệt Ma giáo nhưng nàng vẫn tin tưởng.
Cho dù hắn đã hoàn toàn toàn biến mất trên thế gian nhưng nàng vẫn không thể xóa đi hình dáng đáng hận kia.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, ngọn lửa thù hận trong lòng lại bùng cháy, dù nàng đã dùng mọi cách vẫn không thể áp chế.
- Tại sao… tai sao người không buôn tha cho ta…
Đan đỉnh bị hỏa lực của Linh Mộng thiêu đốt dần tỏa khói, đây chính là dấu linh dược b·ốc c·háy dẫn đến bạo lô.
Đúng lúc này hư ảnh nam nhân kia lại thay đổi, chính xác là gương mặt bắt đầu thay đổi dần biến thành Lâm Phong.
- Sao lại là tên khốn ngươi.
Linh Mộng vừa nhìn thấy Lâm Phong liền muốn động thủ, cả đời này nàng sẽ không quên chuyện đêm qua hắn đã làm.
Lâm Phong mỉm cười, vẻ mặt kinh bỉ.
- Ngay cả một lò đan dược cũng không luyện được thì ngươi có thể làm gì được ta.
- Ngươi…
Linh Mộng còn muốn khẩu chiến với hắn đột nhiên phát hiện bản thân lại có thể điều khiển hỏa lực, nàng lập tức bắt thủ ấn.
Hỏa khí đang b·ạo đ·ộng dần trở nên có quy tắc, lúc sau hương dược bắt đầu lang tỏa bên trong căn phòng.
- Luyện.
Linh Mộng thu lại đan đỉnh, bên trong có bốn viên đan dược, hai viên đã bị cháy đen, hai viên còn lại đều là hạ phẩm.