Chương 436: Tâm ma
Linh Mộng nhìn tên khốn bên cạnh đã bắt đầu hành động, trong lòng trở nên lo lắng, bây giờ linh lực của nàng đã bị phong ấn, hoàn toàn không có cơ hội kháng cự.
- Dừng lại.
- Ngươi có nói gì cũng vô dụng, tốt nhất nên để giành sức lực cho trận chiến.
- Ngươi là đệ tử thánh cung lại dám kháng lệnh, chẳng lẽ không sợ bị trừng phạt.
- Cùng lắm thì ta không làm đệ tử Cửu Huyền thánh cung là được chứ gì.
Lâm Phong đắt ý nhìn yêu nữ, một bên là giường của thánh nữ và một bên là đệ tử của thánh cung, chỉ cần là nam nhân đều sẽ có chúng suy nghĩ với hắn.
Linh Mộng biết không thể đe dọa tên khốn này, ánh mắt dần hiện rõ lo lắng.
- Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với Hàn Băng sao ?
- Nếu Hàn Băng sư tỷ biết ta có thể đánh bại ngươi nhất định sẽ rất cao hứng.
- Ta chính là tỷ muội tốt nhất của Hàn Băng, nếu ngươi tổn thương ta thì nàng nhất định sẽ đau lòng.
- Đó chỉ là ảo tưởng của ngươi thôi.
Lúc này Lâm Phong đã hoàn toàn thoát ly phần trên của cơ thể để lộ cơ ngực săn chắc cùng với cái bụng đầy múi, tuy không quá đồ sộ như đám thể tu nhưng cũng có thể xem là hoàn mỹ.
- Ngươi nhớ lại xem, thời gian Hàn Băng sư tỷ ở bên cạnh ngươi đã từng vui vẻ bao giờ chưa, vì người mà sư tỷ phải rời bỏ gia tộc chạy đến Thương Vân xa xôi, nói đến đây ta cũng phải đạ tạ ngươi, nếu không có ngươi thì ta cũng không thể gặp được một lão bà tốt như vậy.
- Thích một tên khốn như ngươi chính là sai lầm của Hàn Băng.
- Ta là đệ nhất thiên tài Đan cung, Hàn Băng sư tỷ là đệ nhất thiên tài Pháp cung, đây chính là môn đăng hộ đối, rồng phụng một đôi.
- Ngươi chính là một tên khốn kiếp, vô sỉ, hèn nhát, đê tiện, ngu ngốc…
Linh Mộng điên cuồng mắng chửi để phát tiết nỗ hận trong lòng, đây cũng chính là điều duy nhất nàng có thể làm lúc này.
Lâm Phong cuối người nhìn yêu nữ nằm trên giường, ánh mắt cả hai chạm vào nhau, khoảng cách gần như có thể nghe được hơi thở của đối phương.
- Nếu ta là một tên ngu ngốc thì ngươi chính là một nữ nhân đần độn.
- Câm miệng… ngươi thì biết cái gì.
- Vì một tên nam nhân bội bạc mà biến bản thân trở nên tàn khóc, cả đời phải sống trong nỗi sợ.
Lâm Phong nhìn thấy một thoáng kinh ngạc lướt qua trên vẻ mặt tuyệt đẹp của yêu nữ, xem ra lần này hắn lại cược đúng chỗ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Ngươi sợ bản thân sai lầm, ngươi sợ bị phản bội, ngươi sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đồng môn vì mình mà hi sinh nên ngươi đã lựa chọn một cuộc sống cô độc, có đúng không.
- Hừ.
Linh Mộng quay mặt đi, nàng không dám đối diện với hắn, không phải vì nàng sợ hắn mà vì không muốn để người khác thấy được sự yếu đuối bên trong đôi mắt của nàng.
Lâm Phong nhìn hai mắt yêu nữ dần ửng đỏ, dù nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng không ngăn được dòng lệ lặng lẽ lăn trên đôi gò má.
Hắn cuối người nhặt lấy y phục mặt vào, vẻ mặt chán nản.
- Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, thật là mất hết cả hứng.
Linh Mộng nhìn tên khốn trước mặt, giọng nói khinh bỉ.
- Cuối cùng ngươi vẫn là một tên c·hết nhát.
- Vốn dĩ ta muốn cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp nhưng thấy ngươi khóc lóc thảm hại như vậy nên quyết định tha cho ngươi lần này.
- Ta không cần ngươi thương hại.
- Chẳng lẽ ngươi cần ta xâm hại sao ?
Lâm Phong dùng ánh mắt tham lam nhìn nữ tử nằm trên giường, tuy lão đầu đã cảnh cáo hắn tuyệt đối không thể đi quá giới hạn nhưng nếu người ta chủ động thì khác.
- Hừ.
Linh Mộng vội quay mặt đi, cho dù nàng vẫn đang rất tức giận nhưng không thể để hắn chiếm tiện nghi.
Lâm Phong đi tới điểm vài cái trên người yêu nữ giúp nàng khôi phục một chút thể lực.
- Ta còn phải tu luyện, không tiễn.
Cảm giác tê dại bên trong cơ thể Linh Mộng dần biến mất, nàng lập tức rời đi, đột nhiên nàng dừng lại.
- Chuyện ngày hôm này ngươi tuyệt đối không được để kẻ thứ ba biết nếu không ta sẽ g·iết ngươi.
- Yên tâm, quân tử không nói xấu sau lưng người khác.
Lâm Phong nhìn yêu nữ sắp bước ra khỏi phòng, hắn chợt hét lên.
- Đợi đã.
- Chuyện gì ?
- Thù hận chỉ có thể giúp ngươi trở nên mạnh mẽ nhưng chắc chắn không mang lại hạnh phúc cho ngươi.
Linh Mộng đầy cửa rời đi, Lâm Phong thở phào, hi vọng lần này có thể giúp yêu nữ thoát được tâm ma.
- Thi ân bất cầu báo, ngoài ta ra thì trên đời có được mấy ai.
- Tiểu tử ngươi chiếm tiện nghi còn ít sao ?
- Lão nói gì vậy, rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là ta.
- Trong số nữ nhân lão phu từng gặp thì nha đầu đó cũng có thể xem là mỹ nữ, cảm giác thế nào ?
- Rất tốt.
Lâm Phong thầm nói, chợt hắn nhớ ra một chuyện.
- Làm sao lão biết được tâm bệnh của yêu nữ rõ ràng như vậy ?
- Tiểu tử ngươi còn nhớ lúc sư phụ của nha đầu đó trúng thi độc không ?
- Tất nhiên còn nhớ.
Lúc nhìn thấy sư phụ nằm trên giường, Linh Mộng gần như hóa điên, ngay cả Cửu Huyền thánh chủ cũng bị nàng mắng chửi, chút nữa là động thủ.
Lúc đó lão đầu đã nhìn thấy bên trong ánh mắt của Linh Mộng không chỉ có sự giận dữ mà còn ẩn chứa hoảng loạn cùng với cơ thể run rẩy, đây chính là biểu hiện của sự sợ hãi cùng cực.
Lão đầu chỉ nghĩ Linh Mộng vì lo lắng cho an nguy của sư phụ nên mới có biểu hiện như vậy nhưng khi nghe được câu chuyện của nàng thì đã phần nào đoán được vấn đề.
Lâm Phong nhíu mày.
- Tức là lão không hoàn toàn nắm chắc ?
- Thiên hạ làm gì có thứ tuyệt đối.
- Được lắm.
Lần này hắn lại bị lão chơi xỏ, lỡ như lão đoán sai thì chẳng khác nào hắn kết thâm thù với yêu nữ.
- Tiểu tử ngươi yên tâm, bây giờ nha đầu đó vẫn chưa dám động thủ.
Nếu bây giờ Linh Mộng ra tay với Lâm Phong thì nàng chắc chắn không thể lấy được địa mẫu thánh liên, sư phụ của nàng lúc nào cũng có thể rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
- Vậy lỡ như ta không thể lấy được thánh dược thì sao ?
-…
- Lão đầu, alo lão còn đó không ?
Lâm Phong đợi một lúc vẫn không thấy lão đầu hồi âm, đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Vạn Lý Trường Hà chia cách nhị Hoang nhưng khoảng cách giữa hai bờ chỉ hơn ngàn dặm, với tốc độ của đại thuyền thì chỉ cần ba ngày là có thể qua sông.
Lâm Phong dự tính sẽ bế quan ba ngày để làm quen với hắc đỉnh nhưng trời vừa sáng thì tiểu sư tỷ đã chạy tới chỗ của hắn.
- Tiểu Phong tử đừng có tu luyện nữa, mau đi theo ta.
- Sư tỷ có chuyện gì sao ?
- Không nhanh chân thì linh thạch sẽ bị người khác lấy hết.
Lãnh Phi Dao vừa nói vừa kéo tên sư đệ ra khỏi phòng, lúc sau cả hai đã ra đến mũi thuyền.