Chương 435: Trên thuyền
Bên dưới mỗi gốc linh dược không chỉ có linh thạch mà còn có cả t·hi t·hể của đám yêu thú mà hắn thu được, có thể nói một nữa gia tài của hắn chính là nằm bên dưới đám linh dược này.
Trong lúc Lâm Phong không biết nên lựa chọn loại linh dược nào thì ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, đêm hôm thanh vắng sao lại có người chạy tới tìm hắn.
- Chẳng lẽ là Hàn Băng, Huân Vũ ?
Có thể vì ban ngày nhiều người nên hai nàng còn ngại, muốn đợi khi đếm xuống tạo cho hắn bất ngờ.
Nghĩ đến đây Lâm Phong lập tức ném chuyện đan dược qua một bên, hắn vội chạy tới mở cửa phòng.
- Sao lại là ngươi?
Bên ngoài phòng đúng là một nữ tử tuyệt sắc nhưng vừa nhìn thấy nàng thì vẻ mặt hưng phấn của hắn liền biến mất, giọng nói bất mãn.
- Khuya rồi ngươi không ở trong phòng mà chạy đến đây làm gì ?
- Hừ.
Linh Mộng bước vào phòng, vẻ mặt lạnh lùng, không vì chuyện của sư phụ thì còn lâu nàng mới đến gặp tên khốn này.
- Khi nào ngươi chịu dạy ta luyện đan ?
- Ngươi nói như vậy là có ý gì.
Lâm Phong mỉm cười nhìn yêu nữ.
- Chẳng phải ta luôn dạy ngươi luyện đan sao ?
- Ngươi…
Mỗi lần nàng đến đây, Lâm Phong không cho nàng nếm linh dược thì cũng là thử đan, mỗi loại đều có mùi vị vô cùng đặt sắc.
- Hôm nay ta không luyện được đan dược tuyệt đối sẽ không rời đi.
- Nữa đêm cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhất định sẽ bị hiểu lầm.
- Ta không quan tâm.
- Nhưng mà ta quan tâm.
Lâm Phong dùng vẻ mặt lo lắng nhìn yêu nữ.
- Ta là nam nhân đã có thê tử sao có thể qua đêm với một nữ tử.
- Nếu vậy chỉ cần ngươi không phải nam nhân là được đúng không ?
- Á đù.
- Ta có thể giúp ngươi.
Hỏa ảnh trên người Linh Mộng ẩn hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên đối diện, ngọc thủ nắm trường kiếm bước về phía hắn.
Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.
- Thời của tiểu tử ngươi đến rồi.
- Lão còn câu nào khác không?
- Đừng quên bây giờ tu vi của các người ngang nhau.
Lâm Phong nghe lão nói nhất thời tỉnh ngộ, một khi bước lên thuyền dù là lục cấp hay thất cấp đều trở về tam cấp, mà đánh nhau cùng cấp thì hắn chưa ngán ai bao giờ.
Hắn vội hét lớn với yêu nữ.
- Ngươi đừng qua đây nếu không ta sẽ la lên đó… á cứu mạng.
Lâm Phong lui về phía sau, đại thủ vỗ vào bức tường, từng thanh quan trụ xuất hiện vây lấy Linh Mộng.
- Phá.
Trường kiếm trong tay Linh Mộng chém về phía quang trụ nhưng không thể phá giải, lúc này nàng chợt nhận ra tu vi của mình đã bị phong ấn.
Bên trong mỗi căn phòng đều có bài trận pháp để đảm bảo an toàn, chỉ cần vỗ vào một vật bất kỳ là có thể kích hoạt trận pháp.
Lâm Phong nhìn yêu nữ bị vây khốn, vẻ mặt hiện rõ kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
- Sao hả, không muốn đánh nữa sao ?
Linh Mộng thu lại trường kiếm, một khi tên khốn này còn ở trên thuyền thì nàng sẽ không làm gì được hắn, t·ấn c·ông chỉ phí sức.
- Còn không thả ta ra.
- Tại sao ta phải thả ngươi ?
Lâm Phong đi vài vòng xung quanh yêu nữ, ánh mắt liên tục đánh giá nữ tử đối diện, gương mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha đúng là nhất mạo khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, không phụ danh Nam Hoang nhị Mộng.
Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên để lộ nụ cười mờ ám.
- Xem ra đêm nay ngươi thật sự không thể rời đi.
- Ngươi muốn làm gì ?
- Cô nam quả nữ ở chung một phòng, người nói xem ta sẽ làm gì ?
- Ngươi dám.
Linh Mộng lạnh lùng liếc nhìn tên khốn trước mặt, sát khí ẩn hiện bên trong đôi mắt, chỉ cần hắn dám tiếp cận thì nàng sẽ lập tức động thủ.
Lâm Phong cũng biết trận pháp bên trong căn phòng không thể hoàn toàn trấn áp được yêu nữ, với bản lĩnh của nàng có thể mạnh mẽ phá trận.
Nhưng làm như vậy sẽ vi phạm quy tắc, nàng sẽ lập tức bị đuổi xuống thuyền.
Dù là như vậy Lâm Phong cũng không dám đến gần yêu nữ, hắn biết nữ nhân này hành sự bá đạo, một khi nàng nổi điên thì sẽ không quan tâm đến mấy cái quy tắc gì đó.
Hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng.
- Ta biết ngươi rất lợi hại, ngay cả yêu nghiệt của Ma giáo ẩn giấu bên trong thánh cung cũng bị ngươi tìm ra.
- Ngươi… câm miệng cho ta.
- Không chỉ như vậy, ngươi còn có thể thay hình đổi dạng, từ một nữ tử thanh thuần trở thành một yêu nữ bá đạo, đến cả đồng môn cũng không nhận ra.
- Im miệng.
Hỏa ảnh trên người Linh Mộng bạo phát, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lâm Phong, ngọc phong lên xuống theo từng nhịp thở, nếu không có trận pháp áp chế thì nàng đã động thủ.
Lâm Phong mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại có chút không yên.
- Sao hả, muốn g·iết người diệt khẩu ?
- Ngươi nghĩ ta không dám ?
- Tốt, có giỏi thì ngươi cứ động thủ.
Hắn tiến thêm một bước về phía yêu nữ.
- Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu ngươi ám hại đồng môn.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt phẫn nộ của yêu nữ, mọi chuyện vẫn nằm trong dự kiến của hắn và lão đầu.
- Mấy năm trước vì tin tưởng ngươi mà đồng môn rơi vào bẩy của Ma giáo, bây giờ vì che giấu chân tướng mà ngươi sẵn sàng bỏ qua sinh mệnh của sư phụ, ta thấy ngươi không phải yêu nữ mà chính là một ma nữ.
- Ngươi… ta… không phải ta làm… ta không cố ý hại bọn họ…
- Không phải ngươi làm thì sao lại nổi giận, rõ ràng là ngươi có tật giật mình.
- Không… không phải ta.
Linh Mộng liên tục lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn, ký ức năm xưa hiện về, trong tiếng gào thét tuyệt vọng, từng người vì bảo vệ nàng mà nằm xuống.
- Không phải ta…
Lúc này Lâm Phong đã đi đến bên cạnh Linh Mộng, khoảng cách giữa hai ngươi chưa tới một bước chân, hắn mỉm cười nhìn nàng, đại thủ điểm tới.
- Ngươi…
Linh Mộng cảm giác linh lực bên trong cơ thể hoàn toàn ngưng động, lúc này tu vi của nàng đã bị tên khốn đối diện phong ấn, ánh mắt tràn đầy tức giận.
- Ta muốn g·iết ngươi.
- Vậy thì chiến thôi.
Lâm Phong đột nhiên động thủ, hắn bế yêu nữ lên, cảm giác thật mịn màng cùng với mùi hương mê người làm cho bất kỳ tên nam nhân nào cũng phải động lòng.
Linh Mộng bị tập kích bất ngờ, ánh mắt thoáng qua chút hoảng loạn nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh.
- Ngươi muốn làm gì ?
- Không phải ngươi muốn g·iết ta sao, bây giờ ta thành toàn cho ngươi.
Lâm Phong vừa nói vừa bước dến chiếc dường duy nhất trong phòng, hắn nhẹ nhàn đặt yêu nữ xuống.
- Ngươi thấy chỗ này thế nào, nhìn vậy thôi chứ cái giường này rất kiên cố, dù có đại chiến mấy trăm hiệp cũng không sao.
- Ngươi… vô sỉ.
- Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, bây giờ ta sẽ tự phong bế linh lực, chúng ta chỉ dùng thể lực để chiến đấu, nếu ta thua thì tùy ngươi xử lý.
Linh Mộng cắn chặc răng, nàng thề một khi thoát khỏi nơi này nhất định sẽ để tên khốn này nếm hết tất cả đau khổ trên đời, để hắn sống không bằng c·hết.
Lâm Phong đứng đợi một lúc vẫn không thấy yêu nữ phản ứng, hắn đành phải chủ động t·ấn c·ông, đầu tiên là thoát y, vẻ mặt quan tâm nhìn nữ tử bên cạnh.
- Ngươi có cần ta cỡi giúp không ?
- Ngươi…