Chương 433: Luyện dược
Vì tâm tình của tiểu sư tỷ không tốt nên hai người chỉ đi dạo một lúc rồi trở về, Lâm Phong vừa vào phòng liền lấy ra chi thánh dược cùng với mười mấy loại dược liệu khác.
Hắn tế ra thông thiên đỉnh, hỏa ảnh lóe lên, trước tiên ném mười mấy gốc dược liệu vào bên trong, đợi đến khi luyện hóa tất cả dược liệu thành dược thủy thì ném chi thánh dược vào.
Loại dược thủy Lâm Phong luyện chế có khả năng ăn mòn hóa thạch tuy nhiên lại không có khả năng dung hòa dược liệu.
Đợi khi tất cả hóa thạch bị ăn mòn thì hắn chỉ cần tách tinh hoa thánh dược ra khỏi dược thủy là xong.
Phương pháp vô cùng đơn giản, vấn đề nằm ở chỗ dược thủy, không phải ai cũng biết luyện chế thứ này.
Ngoài trừ khả năng ăn mòn và không trung hòa dược tính thì dược thủy gần như là vô dụng, trên đời này e là chỉ có lão đầu mới đi nghiên cứu những thứ dỡ hơi như vậy.
Nữa canh giờ trôi qua, một hương thơm thanh mát truyền dần tỏa ra từ bên trong đan đỉnh, Lâm Phong vừa ngửi một hơi liền cảm giác được tình thần sảng khoái.
Giọng nói lão đầu truyền đến.
- Chi thánh dược này có thể là hồn dược.
- Thơm.
Lâm Phong nghe lão đầu nói mà hai mắt rực sáng, hồn dược trân quý khỏi phải bàn, dù chỉ là một chi của thánh dược cũng có giá liên thành.
Lúc này dược thủy bên trong thông thiên đỉnh đã hoàn toàn ăn mòn lớp hóa thạch bên ngoài, tinh hoa còn lại của thánh dược được dược thủy bao bộc bên trong.
- Luyện.
Lâm Phong gia tăng hỏa lực, dược thủy dần bốc hơi chỉ còn lại một phần dược lực hóa rắn bao phủ tinh hoa thánh dược.
- Một phát ăn ngay, lão tử đúng là thiên tài.
Lâm Phong lấy một viên cầu to như quả trứng từ bên trong đan đỉnh ra, vẻ ngoài sáng bóng nhưng màu sắc hỗn tạp, hoàn toàn không giống với đan dược.
Hắn lấy ra một thanh tiểu đao nhẹ nhàn cắt đôi viên cầu, tiểu đao vừa cắt được một nữa thì hương thơm lại trào ra.
Bên trong viên cầu được chia làm hai phần, một phần là dược thủy có màu hỗn tạp chiếm bảy phần diện tích, còn lại là tinh thể vô sắc.
- Lão đầu, nhiêu đây là nhiều hay ít ?
- Không tệ.
Lâm Phong nghe lão nói tuy không biết nhiều ít ra sau nhưng hắn chắc chắn lần này không lỗ vốn.
- Thứ này dùng thế nào, công dụng ra làm sao ?
- Tốt nhất là luyện thành linh trà hoặc là dược hương.
Dược tính của thánh dược vô cùng bá đạo, với tu vi của Lâm Phong chắc chắn không thể một lần dùng hết, cách tốt nhất là chia ra thành từng phần sau đó sử dụng dần.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc quyết định luyện hóa thứ này thành dược trà, thần thức đảo qua giới chỉ, một cái hộp ngọc xuất hiện trong tay.
Bên trong hộp ngọc là linh trà, đây là một trong nhứng vật phẩm hắn t·ham ô· được trong lúc tham gia thánh cung chiêu đồ.
Lâm Phong lấy ra thêm một cái bình trà sau đó bắt đầu pha chế, mùi hương dần lang tỏa bên trong căn phòng.
- Mùi vị cũng không tệ.
Hương trà thơm mát chỉ ngửi một hơi mà linh lực bên trong cơ thể đã trở nên lắng động, tất cả những chuyện buồn phiền đều tan biến.
Lâm Phong cẩn thận cho một ít tinh thể vô sắc vào bình trà, hương thơm bên trong căn phòng càng thêm nồng đậm.
Nếu lúc nãy Lâm Phong cảm giác linh lực lắng động thì bây giờ hắn lại cảm giác linh lực sắp b·ạo đ·ộng, hỏa khí bên trong cơ thể như muốn phun trào.
- Tiểu tử mau thu lại linh trà.
Lâm Phong lập tức thu bình linh trà vào giới chỉ, hương thơm bên trong căn phòng dần tan biết, linh lực trong cơ thể hắn cũng lắng xuống.
- Dược lực thật hùng mạnh.
- Đó là do tu vi của tiểu tử ngươi quá thấp.
Giọng nói khinh bỉ của lão đầu truyền đến, một tên đan sư chút nữa đã bị dược lực làm cho bạo thể, chuyện này một khi truyền đi không chừng có thể lưu danh thiên cổ.
Lâm Phong cũng không ngờ dược lực của thánh dược lại mạnh mẽ như vậy, đến giờ mà gương mặt hắn vẫn còn nóng hỏi.
- Chút nữa là tiêu rồi.
Lâm Phong dùng thần thức đảo qua bình linh trà bên trong giới chỉ, hắn cẩn thận lấy ra vài giọt linh trà cùng với một bình trà khác.
Muốn làm cho dược tính bên trong linh trà giảm xuống thì cách đơn giản nhất là pha loãng, đầu tiên là tỉ lệ 1 : 10 cho nó an toàn.
Sau khi thử nghiệm vài lần, Lâm Phong phát hiện tỷ lệ lý tưởng nhất dành cho hắn là 1 :25, hắn ngửi hương thơm thanh mát, miệng khẽ nhấp một ngụm trà, cảm giác sảng khoái dâng trào khắp cơ thể.
- Thanh xuân như một tách trà, nhấp thêm vài cái hết bà thanh xuân, thật diệu thật diệu.
- Như hạch.
Lâm Phong nghe giọng nói của lão đầu chợt nhớ tới một chuyện.
- Tiền bối chuyện lúc nãy người nói bên trong Vạn Bảo Các…
- Cho ngươi.
Lâm Phong còn chưa nói hết câu thì lão đầu đã ném cho hắn một quyển thư tịch.
- Chỉ cần học xong thứ này đảm bảo có thể tung hoành thê phòng.
- Hàng yêu thất thập nhị thế, hình như không có liên quan.
- Nữ nhân có lúc còn hơn cả dã thú, tiểu tử ngươi nhất định phải cẩn thận.
- Hả ?
- Sau này ngươi sẽ hiểu.
Lão đầu chỉ bỏ lại một câu rồi lặng mất tâm, Lâm Phong nhìn quyển thư tịch trong tay, hắn thử mở trang đầu tiên, bên trong là một đôi nam nữ đang tu luyện một trong những loại công pháp sơ khai của thiên địa, hình ảnh chân thật, sống động từng giây.
Lâm Phong nghiêm túc nhìn thư tịch, hai mắt rực sáng, tinh thần hắn dần chìm vào bên trong ảo diệu, cảm giác như tìm được chân lý cuộc đời, thái dương dẫn lối thoát khỏi bến mê.
Nữa ngày trôi qua, Lâm Phong đặt quyển thư tịch lên bàn, vẻ mặt thỏa mãng.
- Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, tại hạ cam bái hạ phong.
Trong lúc Lâm Phong chìm đắm vào ảo diệu của hàng yêu thất thập nhị thức thì bên trong một căn phòng khác có một đám thanh niên đang tụ tập.
Cằm đầu là thiếu chủ Phục Hổ bang Trịnh Luân.
- Điều tra thế nào rồi ?
- Thuộc hạ đã tra rõ, nữ nhân đó vừa đến Lạc Dương thành, ngày mai sẽ lên thuyền Ngũ Hành bang đến Tây Hoang.
- Đại thuyền hay tiểu thuyền ?
- Đại thuyền, thuộc hạ còn điều tra được bên cạnh nữ nhân đó còn có vài người đi cùng, trong đó có ít nhất bốn tên là vương giả.
Trịnh Luân nhíu mày, dù hắn là thiếu chủ của Phục Hổ bang nhưng cũng không dám động vào Ngũ Hành bang, đúng là phiền phức.
- Tiếp tục theo dõi.
- Tuân lệnh.
Trịnh Luân nhìn tên thuộc hạ rời đi, vẻ mặt âm trầm, hôm nay ở Vạn Bảo Các hắn vô tình nhìn trúng một nữ nhân không ngờ lại bị đối phương từ chối, hơn nữa còn là ở trước mặt huynh đệ và thuộc hạ.
Với thân phận và thiên phú của hắn không cần mở lời thì cũng có vô số nữ nhân tự động chạy đến, không ngờ lần này lại thất bại, nếu không thu phục được nha đầu đó thì làm gì còn mặt mũi ở Lạc Dương thành.
Trịnh Luân suy nghĩ một lúc thì nhìn qua tên tiểu đệ bên cạnh.
- Các ngươi có biết Lâm đại ca đang ở đâu không ?
- Lâm chấp sự vừa đến chỗ bang chủ.
- Theo ta đến đó.