Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 431: Lạc Dương thành




Chương 431: Lạc Dương thành

Lâm Phong mở hộp gỗ ra xem, bộ dáng vô cùng cẩn thận, hắn dám chắc bên trong chiếc hộp là một món bảo vật.

- Ngọc giản truyền công.

Bên trong hộp gỗ là một cái ngọc bài màu đen, Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra lai lịch thứ này.

Hắn dùng thần thức đảo qua vài lần, vẻ mặt trở nên hưng phấn.

- Muh ha ha ha ha… nhân phẩm của lão tử lại bạo phát.

- Tiểu tử mau ném ngọc bài cho lão phu nhìn thử.

Lão đầu nhận lấy ngọc bài, sau khi kiểm tra vài lần cuối cùng đã hiểu vì sao tên tiểu tử này lại cười như được mùa.

Bên trong ngọc bài là một bộ thiên cấp trung phẩm bộ pháp gọi là ám bộ, một khi luyện đến đại thành có thể di chuyển vô ảnh vô tung, cho dù có dùng thần thức cũng không thể tìm ra.

Đối với loại người luôn đặt đạo lý an toàn là trên hết lên hàng đầu như Lâm Phong thì bộ thuật pháp này thật là quá thích hợp.

Tuy nhiên bộ thuật pháp này lại có một nhược điểm chí mạng, chỉ có người mang ám linh chi thể mới có thể tu luyện đến cảnh giới đại thành.

Lâm Phong vẫn luôn than phiền về sự vô dụng của ám linh thể, cuối cùng trời cao cũng nghe được nỗi lòng của hắn.

- Không ngờ vận khí của tiểu tử ngươi lại tốt như vậy, ngay cả ám bộ cũng bị ngươi tìm được.

- Lão biết lai lịch bộ thuật pháp này sao ?

- Là một trong những tuyệt học nổi danh của Thi tông.

Đệ tử Thi tông chủ yếu dành thời gian để tu luyện thi khí và chăm sóc thi binh cho nên không có nhiều thời gian tu luyện võ kỹ.

Cũng vì vậy mà tông chủ của Thi tông đã bỏ ra mấy chục năm để nghiên cứu một bộ thuật pháp thích hợp cho đám đệ tử gọi là ám bộ.

Mỗi lần giao chiến chỉ cần không để cho đối phương tìm thấy, chuyện còn lại cứ để thi binh giải quyết, ngoài ra đệ tử còn có thể dùng ám bộ để lẫn trốn tu sĩ chính phái, đúng là nhất cữ lưỡng tiện.

Lâm Phong nghe đến đây thì nhịn không được hỏi.

- Nếu ám bộ sáng tạo cho đệ tử Thi tông vì sao chỉ có ám linh chi thể là có thể luyện đến đại thành, chẳng lẽ mỗi tên đệ tử đều có ám thể ?



- Đó là vì lão tông chủ sở hữu ám linh chi thể.

- À thế à.

Nói là công pháp dành cho đệ tử nhưng thật ra lão tông chủ muốn sáng tạo một bộ thuật pháp cho bản thân, đám đệ tử chỉ hưởng ké thôi.

Một khi luyện thành ám bộ cùng với áo choàng và ngân dực, đừng nói là đồng cấp cho dù là vương giả cũng không thể đuổi kịp.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động, Linh Mộng đẩy cửa phòng bước vào thì nhìn thấy tên nam nhân trước mặt đang vội thu một đống đồ vật vào giới chỉ như sợ bị nàng nhìn thấy.

Lâm Phong dùng ánh mắt cảnh giác nhìn yêu nữ.

- Tìm ta có chuyện gì ?

- Ngươi còn nhớ lão đầu ở Qủy Cốc ?

- Thì sao ?

- Ta đến nói cho ngươi biết nhất định phải giải quyết sạch sẽ, không được để lại dấu vết.

Linh Mộng nói xong liền rời đi, Lâm Phong nhịn không được tò mò hỏi.

- Chỉ có chuyện này thôi sao ?

- Ngươi còn có chuyện gì muốn nói sao ?

- Không có.

Lâm Phong vội lắc đầu, hắn thật muốn tự vả cho mình mấy cái, không hiểu tại sao lại nổi hứng kêu yêu nữ trở lại.

Linh Mộng dùng ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái rồi rời đi, Lâm Phong chưa kịp thở phào thì bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.

- Chẳng phải ta đã nói là không có chuyện gì…

Lâm Phong nói được nữa câu thì dừng lại vì hắn phát hiện người đứng ở cửa phòng không phải là yêu nữ mà là bạo nữ.

- Chẳng lẽ hôm nay là ngày nữ nhân hội tụ ?

- Hừ.



Phong Thanh Thanh dường như không nghe những gì hắn nói, nàng bước bên cạnh lấy ra một bộ hộ giáp đưa cho hắn.

- Cầm lấy.

- Tặng cho ta ?

- Cho ngươi mượn.

Lâm Phong nhìn bộ áo giáp trước mặt, bên trên ẩn hiện hoa văn, vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật, ánh mắt hoang mang.

- Thật sự cho ta mượn ?

- Nhiều lời.

Phong Thanh Thanh ném bộ bảo giáp cho hắn sau đó giải thích.

- Ta từng hứa sẽ bảo vệ người, những lúc ta không ở bên cạnh thì bộ bảo giáp này sẽ thay ta thực hiện lời hứa.

- Nói như vậy đến khi ngươi hoàn thành lời hứa thì ta sẽ phải trả lại bảo giáp cho ngươi ?

- Ngươi nói xem.

Lâm Phong mỉm cười, lúc đầu hắn còn tưởng có người giả dạng bạo nữ tiếp cận hắn, làm hết hồn.

- Vô công bất thọ lộc, thứ này tại hạ không thể nhận.

- Ngươi… ngươi bị ngốc sao ?

Phong Thanh Thanh tức giận trừng mắt nhìn dâm tặc, nàng phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định tặng bảo giáp cho hắn, không ngờ lại bị từ chối.

Lâm Phong mỉm cười, không phải hắn không muốn lấy mà là hắn đã có hộ thần giáp lợi hại hơn nhiều, hơn nữa thực lực của hắn bây giờ không có khả năng phát huy hoàn toàn bộ áo giáp này.

- Thứ này để ở chỗ người hữu dụng hơn ở chỗ của ta.

- Xem như ta chưa nói gì.



Phong Thanh Thanh vừa dứt lời liền rời đi, Lâm Phong nhìn theo một lúc rồi thở dài, vẻ mặt cô độc.

- Quân tử như ta trên đời này còn có mấy ai.

- Tiểu tử ngươi không thấy bảo giáp của nha đầu đó quen mắt sao ?

- Lão nói ta mới nhớ.

Giờ nghĩ lại hình như Lâm Phong đã từng nhìn thấy bộ bảo giáo đó ở đâu rồi thì phải.

- Chính là lúc tiểu tử ngươi chữa thương cho nha đầu đó bên trong thượng cổ chiến trường.

- Đúng rồi, chính là khi đó.

Lâm Phong vừa nghe lão đầu nói liền nhớ ra mọi chuyện.

- Đợi đã, chẳng lẽ bộ áo giáp đó chính là nội giáp của bạo nữ ?

- Nó đó.

- Không thể nào…

Vẻ mặt Lâm Phong ngơ ngác, nội giáp chẳng khác gì nội y của nữ nhân, làm sao bạo nữ có thể mang tặng cho hắn được.

Giọng nói trêu chọc của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử ngươi định đáp lại tâm ý của người ta như thế nào đây ?

- Chuyện này hắc hắc…

Tuy tính tình Phong Thanh Thanh nóng lạnh thất thường nhưng đúng là mỹ nữ tuyệt thế, tài sắc song toàn, thiên hạ này mấy ai có thể từ chối, cả hai đã từng trãi qua mấy lần sinh tử nếu nói không có cảm tình thì là giả dối.

- Tiểu tử ngươi muốn làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không được lơ là tu luyện.

- Nhớ rồi.

Lâm Phong phóng lên giường bắt đầu vận công ổn định linh lực, cơ thể hắn dần chìm vào hỏa ảnh.

Mấy ngày tiếp theo đám người Lâm Phong tiếp tục Tây tiến, nhờ có uy danh của Ngũ Hành bang mà một đường thuận lợi, phía trước đã là thành trì cuối cùng ở biên giới Nam Hoang, Lạc Dương thành.

- Cuối cùng cũng sắp tới Tây Hoang.

Lâm Phong nhìn tòa thành phía trước, vẻ mặt hưng phấn, vậy là hắn đã vượt qua được một nữa hành trình.

Lạc Dương thành là một trong số những thành lớn nhất bên trong Loạn Vực Chi Địa, nơi này không chỉ có nhiều tu sĩ mà còn có nhiều thế lực cùng tồn tại.