Chương 417: Tây tiến
Thiên ảnh ma điêu tiếp tục bay về phía Ngũ Hàng bang thì bị hơn trăm đầu yêu cầm chặn đường.
- HỐNG…
Ảnh điêu thét lớn một tiếng, đám yêu cầm trở nên hoảng loạn, Lâm Phong kích hoạt pháp chỉ, hư ảnh đại đao chém về phía trước mở ra một lối đi.
- Là cổ thú, đáng tiết vẫn chưa trưởng thành.
Bạch bào lão đầu vừa bay tới thì nhìn thấy cảnh tượng ảnh điêu gào thét, trong cùng cấp có thể áp chế gần trăm đầu đầu yêu thú thì chỉ có thể là yêu thú sở hữu thượng cổ huyết mạch.
Đại thủ kết ấn, bên trên lão đầu lơ lửng hai tờ pháp chỉ, kim quang rực sáng, hai đầu cự điêu từ bên trong linh quang vỗ cánh bay ra.
Lâm Phong vừa thoát khỏi đám yêu cầm thì nhìn thấy một gốc đại thụ lướt qua.
- Cái gì vậy ?
Lúc đầu hắn còn tưởng bị hoa mắt, khi cuối đầu nhìn xuống thì thấy một đám lục viên đang tập kích, bọn chúng liên tục ném dị vật về phía ảnh điêu.
Thiên ảnh ma điêu lập tức đổi hướng, đầu thiên cấp yêu cầm phía sau đột nhiên tăng tốc đâm thẳng về phía ảnh điêu.
Phong Thanh Thanh lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, lục sắc linh võng xuất hiện ngăn cả thiên cầm.
Đúng lúc này một đầu kim điêu bay tới đâm thẳng vào thiên cấp yêu cầm, hai bên vừa v·a c·hạm, thiên cầm liền b·ị đ·ánh bay đi.
Bạch bào lão đầu xuất hiện bên cạnh Lâm Phong.
- Đi theo lão phu.
- Đa tạ tiền bối.
Lão đầu đi trước mở đường, Lâm Phong theo sau, Linh Mộng, Hàn Băng và Huân Vũ cùng lúc đuổi theo ảnh điêu.
Đám thiên cấp yêu cầm bị hai đầu kim điêu ngăn lại, chỉ có thể gào thét phẫn nộ.
Lâm Phong nhìn đám yêu cầm bị bỏ lại phía sau, giọng nói sùng bái.
- Lão đầu nhà người ta có khác.
- Tên tiểu tử đó sao có thể so với lão phu.
- Người ta chỉ dùng hai tờ pháp chỉ đã ngăn được mấy ngàn đầu yêu cầm, lão thì sao ?
- Chút tài mọn.
Nếu là mấy chục vạn năm về trước, tùy tiện chọn một tên đệ tử của lão cũng có thể quét sạch đám yêu thú ở đây.
Nhờ có bạch bào lão đầu dẫn đường mà đám người Lâm Phong có thể thuận lợi đến được vị trí của Ngũ Hành bang.
Lúc này hai vị phó bang chủ còn lại vẫn vây đánh yêu xà, xung quanh là mười mấy vị đường chủ đang ngăn cản vô số yêu thú chạy đến tiếp viện.
- Xuyên sơn cự mãng.
Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra lai lịch yêu xà, hai thanh niên này bên trong yêu tộc cũng khá nổi.
Mỗi đầu cự mãng dài hơn trăm trượng, toàn thân thổ sắc, vảy kín như giáp, cứng như khoáng thạch, có thể xuyên qua đại địa, đâm thủng cự sơn.
Bình thường bọn chúng chỉ sống sâu bên dưới đại địa, không có chuyện gì sẽ không xuất hiện.
Xung quanh còn có hàng vạn yêu thú điên cuồn công kích, đột nhiên Lâm Phong có cảm giác như dê vào miệng cọp.
- HỐNG…
Tiếng gầm thét từ phía xa truyền đến, Lâm Phong vừa nghe liền xoay người nhìn lại, vẻ mặt biến sắc.
Tam nhãn cự hùng dẫn đầu một đám thiên thú xong thẳng vào chiến trường, ánh mắt cự hùng đảo qua một vòng cuối cùng dừng lại chỗ Ngũ Hành bang.
Lãnh Phi Dao nhỏ giọng nói.
- Tên to xác đó làm sao lại chạy đến đây rồi.
Linh Mộng liếc nhìn tên nam nhân bên cạnh.
- Còn không phải chuyện tốt của tên nào đó làm.
Lâm Phong im lặng, hắn chỉ lấy mấy trăm gốc linh dược, mấy chục viên yêu đơn, hơn trăm cân khoáng thạch, có cần phải đuổi tận g·iết tuyệt như vậy không.
Ba vị phó bang chủ đang giao chiến với cự mãng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía tam nhãn cự hùng.
Bạch bào lão đầu nhíu mày.
- Còn đánh tiếp không ?
- Lão chặn đám cự hùng, đợi bọn ta giải quyết xuyên sơn cự mãng sẽ tới giúp.
- Sao lão không đi chặn bọn chúng ?
- Chặn kiểu gì ?
Lục bào lão đầu nhìn đám yêu thú kéo đến, ít nhất cũng có mười mấy đầu thiên thú, dù là tôn giả cũng không dám chặn đầu.
Lam bào lão đầu lên giọng.
- Vậy thì rút lui.
- Vậy đi.
- Như trên.
Sau khi ba vị phó bang chủ thương lượng xong liền ra lệnh rút lui, lục bào lão đầu đi trước dẫn đường, trường kiếm chém về một hướng, kiếm khí kéo dài gần ngàn trượng mở ra một con đường giữa hàng vạn yêu thú.
Bạch bào lão đầu tế ra pháp chỉ, kim quang rực sáng, một cái cự võng xuất hiện phía trên tu sĩ ngăn chặn bầy yêu cầm công kích.
Lam bào lão đầu ném ra một viên thú châu, một đầu lam ngưu to lớn xuất hiện, khí thế không thua gì tam nhãn cự hùng.
- NGUUUU…
- Đi.
Lam sắc cự ngưu mang theo tu sĩ xong thẳng ra bên ngoài chiến trường, thế như chẻ tre, không gì ngăn cản.
Lâm Phong nhìn tam nhãn cự hùng bị một đám yêu thú ngăn cản, trong lòng thở phào, chỉ cần rời khỏi chiến trường thì cự hùng có đuổi theo cũng không bắt được hắn.
- HỐNG…
Đúng lúc này một bầy yêu hầu xuất hiện chặn đường lam ngưu, dẫn đầu là năm đầu thiên cấp yêu hầu, toàn thân lục sắc, khí thế bá đạo, phía sau còn có hơn vạn hầu tử hầu tôn.
Lục bào lão đầu lăng không phi hành, trường kiếm chém về phía yêu hầu.
- Nghiệt súc, mau tránh đường.
- HỐNG…
Yêu hầu phóng về phía lão đầu, cự thủ hóa thành quyền t·ấn c·ông.
- ẦM…
Hai bên vừa v·a c·hạm, kiếm khí vỡ nát, yêu hầu bị đẩy lui về phía sau, thân thể không chút thương tích.
- HỐNG…
Bầy yêu hầu cùng lúc xông tới bao vây lam ngưu, một trận hỗn chiến bắt đầu diễn ra.
Đám người Lâm Phong cũng tham chiến, Linh Mộng, Hàn Băng và Huân Vũ cùng với Ngũ Hành bang đối chiến yêu hầu, Phong Thanh Thanh phụ trách bảo vệ cho hai tên còn lại.
Lâm Phong nhìn tam nhãn cự hùng sắp chạy tới, vẻ mặt lo lắng.
- Lão đầu cho mượn diệt thần tiễn dùng một chút được không ?
- Không được.
Lão đầu lập tức từ chối, giọng nói kiên định, diệt thần tiễn tuyệt đối không thể để lộ nếu không hậu quả khôn cùng, không đến lúc thập tử nhất sinh thì không nên dùng.
- Yên tâm, mệnh của tiểu tử ngươi vẫn chưa tận.
- Sao ta lại thấy không ổn.
Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, hai bên vẫn đang hỗn chiến, bất phân thắng bại, vấn đề là lam sắc cự ngưu không thể rời khỏi chiến trường, sớm muộn cũng bị cự hùng đuổi kịp.
Đúng lúc này một đầu bạch viên từ đâu chạy tới, Lâm Phong lập tức kích hoạt pháp chỉ, hoàng kim cự chung phủ kín lam ngưu.
Bạch viên đột nhiên đổi hướng chạy về phía lục sắc yêu hầu, hai bên lao vào đại chiến.
- Mâu thuẩn sắc tộc sao ?
Lâm Phong chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại nghe được giọng nói truyền đến.
- Các vị đạo hữu, lão phu tới cứu viện đây.
Một lão đầu cưỡi cự điêu xong thẳng vào chiến trường, tay lão nắm một cái la bàn, thân mặt sắc phục Ngũ Hành bang.
Lão lấy ra một cái thổ sắc đại kỳ cắm xuống, đại địa chấn động, đám yêu thú xung quanh lam sắc cự ngưu dần chìm xuống.
- Là sa trận.
- Đi.
Lam bào lão đầu nhìn đám yêu thú hoảng loạn liền ra lệnh cho lam ngưu chạy đi, lục viên đuổi theo phía sau nhưng tốc độ bị trận pháp hạn chế, càng đuổi càng xa.
- HỐNG…
Lục sắc yêu hầu thét lớn một tiếng, cơ thể như một ngọn tiểu sơn phóng thẳng về phía lam ngưu.