Chương 418: Tây tiến
Bạch bào lão đầu giơ lên pháp trượng, linh quang rực sáng, một cái hoàng kim cự thủ vổ thẳng xuống đầu yêu hầu.
- ẦM…
Lục sắc yêu hầu rơi vào sa trận liền bị đại địa nuốt chửng, tuy không thể g·iết c·hết yêu hầu nhưng có thể giam cầm một lúc.
Nhờ có sa trận trợ giúp, lam sắc cự ngưu dần thoát khỏi chiến trường, lúc sau thì tiến vào một cái sơn mạch rộng lớn.
Lão đầu cưỡi cự điêu chỉ về phía sơn mạch.
- Các ngươi chỉ cần đi thẳng về phía trước là được.
- Còn lão thì sao ?
- Ta ở lại chơi với đám yêu thú một lúc.
Lam bào lão đầu mỉm cười tán thưởng.
- Lý lão đầu, mấy cái trận pháp của lão càng lúc càng lợi hại.
- Chỉ là một chút tiểu thuật.
- Vậy bọn ta đi trước, cáo từ.
Lý lão đầu nhìn lam sắc cự ngưu rời đi liền ném trận bàn xuống sơn mạch, vô số đại thụ từ bên dưới đại địa mọc lên, chớp mắt đã che kín một vùng.
Đám yêu thú đuổi theo lam ngưu vừa tiến vào sơn mạch liền bị đại thụ quấn lấy, bọn chúng điên cuồng gào thét, đám yêu hầu vừa đi vừa nhổ đại thụ đến khi rời khỏi sơn mạch thì đã mất dấu lam ngưu.
Loạn Vực Chi Địa tọa lạc giữa hai hoang vực, trãi rộng khắp mấy chục vạn dặm, có trên dưới trăm thành trì lớn nhỏ, mỗi thành trì thường do một bang phái tọa trấn.
Ngũ Hành bang là một trong những thế lực đứng đầu Loạn Vực Chi Địa, độc chiếm ngũ đại thành trì, thanh thế vô cùng to lớn.
Trên đường đi, Lâm Phong đã nghe được không ít tin tức về các bang hội, địa vị của Ngũ Hành bang ở nơi này không khác gì thánh cung.
Sau khi rời khỏi chiến trường, đám người Lâm Phong nhờ có sự giúp đỡ của Ngũ Hành bang mà một đường thuận lợi, lúc này bọn họ đã tiến vào Loạn Vực Chi Địa.
Phía trước mười mấy dặm chính là thành trì đầu tiên.
- Cuối cùng cũng tìm được một chỗ nghĩ ngơi.
Lãnh Phi Dao mỉm cười vui vẻ, những ngày tháng lang thang bên trong Hoang Nguyên làm cho nàng không cách nào yên giấc, lúc nào cũng phải đề phòng đám yêu thú.
Vẻ mặt Lâm Phong không được lạc quan như tiểu sư tỷ, thành trì bên trong Loạn Vực Chi Địa không an toàn như ở Nam Hoang, phần lớn thành trì không có phong linh bảo vệ.
Tuy mỗi thành trì đều có thế lực tọa trấn nhưng vẫn thường xảy ra nội loạn, thú triều muốn tồn tại ở nơi này chỉ có thể dựa vào thực lực.
- Thành trì phía trước là của Huyết Ưng bang.
Hôm trước, tất cả thành viên của Ngũ Hành bang đã rời đi chỉ để lại một lão đầu dẫn đường cho đám người Lâm Phong.
Tổng bộ Ngũ Hành bang nằm ở phía bắc của Loạn Vực Chi Địa cách nơi này đến vài vạn dặm, muốn đến được nơi đó phải mất ít nhất nữa tháng thời gian.
Lâm Phong lại không có nhiều thời gian, hắn phải tranh thủ đến Tây Hoang để thi đấu nên không thể thay đổi lộ trình.
Sau khi thương lượng, Ngũ Hành bang quyết định cử một vị phó bang chủ đi theo hộ tống, người được chọn là lão Lý.
Lão Lý tên đầy đủ là Lý Nguyên Sinh, một trong số phó bang chủ Ngũ Hành bang, chức nghiệp trận sư, tính tình cổ quái, nóng lạnh thất thường.
Trong trận chiến mấy ngày trước, lão Lý chính là người dùng trận pháp ngăn cản đám yêu thú để mọi người rời đi.
Trước đại môn của thành trì có mười mấy tu sĩ, mỗi tên đều mặt huyết y, trên ngực thuê ký hiệu huyết ưng.
Đám người này chịu trách nhiệm kiểm tra và thu phí, mỗi một tu sĩ muốn bước vào thành phải giao nộp mười khối trung phẩm linh thạch.
Lý lão đầu đi trước dẫn đường, đám người Lâm Phong theo sau, khi đến trước cổng thành thì cả đám cùng dừng lại.
Đám tu sĩ Huyết Ưng bang vừa nhìn thấy Lý lão đầu liền cung kính tránh qua hai bên, một thanh niên cầm theo mấy cái lệnh bài chạy tới, vẻ mặt lấy lòng.
- Mời tiền bối vào.
Lý lão đầu nhận lấy lệnh bài, lão chỉ lấy một cái, số còn lại ném cho đám người Lâm Phong.
Bên trong Loạn Vực Chi Địa, mỗi thành trì đều có lệnh bài dùng để chứng minh thân phận, tu sĩ trước khi bước vào thành sẽ nhận được một cái lệnh bài, nếu không có lệnh bài sẽ lập tức bị trục xuất ra khỏi thành.
- Thật là bá đạo.
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng của Lý lão đầu, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, đúng là lão đầu nhà người ta có khác.
Huyết Ưng bang có một vị tôn giả tọa trấn, bên dưới còn có mười mấy vị vương giả cùng với hàng ngàn linh giả nhưng đứng trước Ngũ Hành bang cũng phải cung kính cuối đầu.
Sau khi nhận lấy lệnh bài, cả đám cùng tiến vào thành, Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, cảnh vật bên trong so với bên ngoài hoàn toàn khác biệt.
Số lượng tu sĩ nơi đây không nhiều như thành trì ở Nam Hoang nhưng vẫn rất náo nhiệt, thương hội, khách điếm đều có đủ, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy tu sĩ tuần tra.
Đám người Lâm Phong vừa tiến vào thành liền được nhiều người chú ý, nguyên nhân là vì bọn họ quá nổi bật.
Dẫn đầu là phó bang chủ Ngũ Hành bang, phía sau là một đám nữ tử, tuy không nhìn thấy được dung mạo nhưng dựa vào dáng người ngạo nhân cũng có thể đoán được là mỹ nữ.
Ngoài ra còn có một tên thanh niên lạc đàn, bộ dáng tạm ổn, khí chất tầm thường nhưng lại được đi bên cạnh mỹ nữ làm cho người ta đố kỵ.
Tuy cuộc đời bất công nhưng không ai dám đình công, vì một đám nữ tử không rõ dung mạo mà đắt tội với Ngũ Hành bang là chuyện vô cùng ngu ngốc.
Đám người Lâm Phong đi được một lúc thì dừng lại trước một biệt phủ tráng lệ, đại môn to lớn không kém gì cổng thành, phía trước còn có mấy chục tu sĩ hộ vệ.
- Huyết Ưng phủ.
Lâm Phong nhìn tấm bảng hiệu lớn treo trước cửa phủ, trong lòng mờ mịt, không biết lão đầu dẫn hắn đến đây làm gì.
Đám hộ vệ nhìn thấy Lý lão đầu lập tức hành lễ.
- Tham kiến tiền bối.
- Lão phu có chuyện muốn nói với bang chủ của các ngươi.
- Mời tiền bối vào bên trong.
Đại môn mở ra, Lý Nguyên Sinh dẫn đầu tiến vào, đám người Lâm Phong lần lượt theo sau.
Phía sau đại môn là một khuôn viên rộng lớn, Lâm Phong còn chưa ngắm hết toàn cảnh thì một đám người xuất hiện, dẫn đầu là một lão giả mặt huyết y.
- Lý huynh đã lâu không gặp.
Lý Nguyên Sinh mỉm cười.
- Xem ra Trần huynh vẫn tốt.
- Vẫn tốt, không biết lần này Lý huynh đến tìm lão già này là có chuyện gì ?
- Không có gì, ta có nhiệm vụ ở gần đây tiện thể ghé qua thăm hỏi Trần huynh.
- Thật vậy sao ?
Trần Minh liếc nhìn đám người phía sau đối phương, chỉ là vài tên vương giả, không có gì đáng lo.
- Đa tạ hảo ý của Lý huynh.
Hai lão đầu hàn huyên một lúc sau đó kéo nhau vào một căn phòng nói chuyện, đám người Lâm Phong cũng được an bài bên trong phủ.
Trước khi rời đi, Lý lão đầu đã bí mật truyền âm, tạm thời nghĩ lại ở đây một ngày để khôi phục, sau đó tiếp tục lên đường.