Thiên La

Chương 416: Tây tiến




Chương 416: Tây tiến

Lãnh Phi Dao nhìn đầu yêu hùng đuổi tới, vẻ mặt hoảng sợ.

- Bây giờ phải làm sao đây ?

Lâm Phong nhíu mày, tam nhãn cự hùng không đáng sợ nhưng thanh niên này lại có anh em đông, một khi bị quần công thì khó thoát.

Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.

- Tiểu tử dùng ma trận đi.

- Bước ngoặc này tại hạ đã tính tới, hình như không ổn.

Lâm Phong vẫn còn một cái ma trận ở chỗ tiểu xà, bây giờ nơi đó vẫn đang hỗn chiến, số lượng yêu thú còn nhiều hơn chỗ này.

- Tiểu tử ngươi đừng quên nơi đó còn có tu sĩ của Ngũ Hành bang.

- Đúng rồi, vẫn là tiền bối cao minh.

Chỉ cần được Ngũ Hành bang bảo vệ cho dù không đánh bại yêu thú thì cũng có thể bình an rời đi.

Nghĩ đến đây Lâm Phong mỉm cười tự tin, hắn đứng dậy chắn trước mặt mọi người.

- Mọi người đừng sợ, đầu yêu thú này cứ giao cho tại hạ.

Vừa dứt lời hắn liền lấy ra ma trận kích hoạt.

- Xem tuyệt chiêu của lão tử, Âm Dương biến…

- Biến…

- Biến…

Lãnh Phi Dao thở dài bất lực.

- Tiểu Phong tử lại phát bệnh rồi.

Lâm Phong nhìn ma trận trong tay, vẻ mặt mờ mịt, đột nhiên hắn nhận ra một chuyện, khoảng cách giữa hắn và tiểu xà đã vượt quá trăm dặm.

- Không ổn, đã nằm ngoài vùng phủ sóng.

Đúng lúc này hai khối cự thạch bay tới, Phong Thanh Thanh xuất hiện phía trước Lâm Phong, trường kiếm chém đôi cự thạch.

Ánh mắt nàng tức giận nhìn dâm tặc.

- Ngươi không biết tránh sao ?



- Tên này giao cho ngươi.

Lâm Phong lấy ra truy ảnh quan sát, sau khi sát định được vị trí của tiểu xà liền ra lệnh cho thiên ảnh ma điêu đổi hướng bay đi.

Tam nhãn cự hùng đuổi theo phía sau, khoảng cách càng lúc càng gần, mỗi lần cự hùng đuổi tới đều bị đám người Lâm Phong dùng công kích chặn lại.

- ÉC…

- Không xong rồi, đám yêu cầm kia đuổi tới rồi.

Lãnh Phi Dao hét lớn, ngọc thủ chỉ về phía một đám cự điêu.

- Sư tỷ yên tâm, bọn chúng không thể đuổi kịp chúng ta.

Lâm Phong dứt lời liền kích hoạt ma trận, thiên ảnh ma điêu tan biến giữa thiên địa.

Hoang Nguyên vô tận, hơn trăm tu sĩ cùng với vô số yêu thú đang hỗn chiến quyết liệt, thi chất thành đống, máu chảy thành sông, phần lớn là của yêu thú.

Cách chiến trường vài chục dặm, đám người Lâm Phong hư không xuất hiên.

Vì để đảm bảo an toàn, Lâm Phong đã ra lệnh cho tiểu xà tìm một nơi hẻo lánh ẩn nấp.

- Vậy là thoát được một kh·iếp.

Lâm Phong vừa thở phào thì cảm nhận trước ngực truyền đến cảm giác lạnh thấu xương, hắn cuối đầu nhìn xuống thì thấy một thanh trường kiếm đang chỉ thẳng vào ngực, chủ nhân trường kiếm chính là yêu nữ.

Ánh mắt Linh Mộng lạnh lùng nhìn nam nhân đối diện.

- Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta không ?

- Chuyện gì là chuyện gì ?

- Nếu đã không muốn nói thì không cần phải nói.

- Đợi đã.

Lâm Phong nhìn Linh Mộng muốn động thủ liền hét lên, hắn biết không giấu được yêu nữ liền đem mọi chuyện khai hết.

Linh Mộng càng nghe sát khí trong ánh mắt càng dày đặt, tên khốn này vì mấy gốc linh dược mà hại nàng chút nữa bị đám yêu thú quần công.

- Muốn c·hết.

- Dừng tay.

Hàn Băng vội tiến lên ngăn cản, ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử đối diện



- Chuyện quan trọng trước mắt là phải rời khỏi nơi đây.

- Đúng đó.

Lâm Phong gật đầu đồng ý.

- Ta làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho mọi người.

- Cũng vì chuyện tốt của ngươi mà bọn ta bị cả đám thiên thú đuổi g·iết.

- Ngươi đừng quên một đích thật sự của chuyến đi lần này.

Linh Mộng nhíu mày.

- Ngươi có ý gì ?

- Ta chỉ là bất đắt dĩ nên mới làm như vậy.

Trên đường đi, lúc nào Lâm Phong cũng nghĩ tới bệnh tình của thánh mẫu, khi nhìn thấy hang động của tam nhãn cự hùng, hắn đã không để ý đến nguy hiểm mà xong vào, hi vọng tìm được thánh dược.

Linh Mộng cười lạnh.

- Sau đó thì sao, có tìm được thánh dược không.

- Trời phụ người có lòng, ta đã cố tìm nhưng không thấy.

Lâm Phong vừa dứt lời liền nhìn thấy hỏa ảnh lóe lên trước mặt, ngực truyền đến cảm giác tê dại, cơ thể lăng không bay về phía sau.

Linh Mộng thu lại ngọc chưởng, tên ngốc này lại muốn lừa nàng, thánh dược làm sao có thể ở bên trong hang động của thiên thú.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh tò mò hỏi.

- Linh Mộng tỷ tỷ làm sao tỷ biết bên trong hang động của cự hùng không có thánh dược.

- Nếu muội có một gốc thánh dược thì có chạy đi tranh giành một gốc thiên dược không ?

- Cũng đúng, không biết bên trong hang động của bọn chúng có thứ gì ?

- Đợi trở về ta sẽ cho muội biết.

Linh Mộng nhìn tên nam nhân vẫn đang nằm gần đó, khóe môi khẽ cong lên.

- Xong.

Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra ý đồ của Linh Mộng, nhất định yêu nữ muốn chia chiến lợi phẩm với hắn.



Linh Mộng chỉ về một phía của chiến trường.

- Ngũ Hành bang ở bên kia, mau đi thôi.

Thiên ảnh ma điêu vỗ cánh bay đi, vừa tiến vào chiến trường, ảnh điêu liền bị một đám yêu thú vây đánh.

Lúc này, mười mấy vị cường giả Ngũ Hành bang đang bao vây hai đầu thiên cấp yêu xà, ba vị phó bang chủ liên tục công kích, số còn lại yểm hộ xung quanh ngăn chặn đám yêu thú tập kích.

- Nghiệt súc, đỡ một kiếm của lão phu.

Lục bào lão đầu hét lớn một tiếng, khí tức tôn giả bảo phát, trường kiếm chém về phía yêu xà, kiếm khí kéo dài hơn trăm trượng phá không bay đi.

- HỐNG…

Yêu xà chợt động, xà vĩ quét về phía kiếm khí, hai bên vừa v·a c·hạm, kiếm khí lập tức vỡ nát.

Đầu thiên xà còn lại há miệng phun ra một đám lục thủy về phía đám tu sĩ.

Bạch bào lão đầu tế ra pháp chỉ, linh quang rực sáng, một cái kim thuẩn xuất hiện ngăn lại lục thủy.

- XÈ… XÈ…

Lục thủy vừa chạm vào kim thuẩn liền bốc lên lục vụ, kim quang rực rỡ mờ dần, trên kim thuẩn xuất hiện vài lổ hổng.

Lục bào lão đầu chuẩn bị công kích thì một tên đường chủ chạy tới.

- Phó bang chủ, thánh nữ đến.

Lão đầu đảo mắt nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại một chỗ bên trong chiến trường, nơi đó có một đám người đang giao chiến, hỏa ảnh ẩn hiện.

Ánh mắt lão nhìn về phía lam bào lão đầu.

- Hai đầu nghiệt súc này giao cho bọn ta, lão mau đi bảo vệ nha đầu đó.

- Tại sao ngươi không đi ?

Lam bào lão đầu trừng mắt, lão thà giao chiến với thiên thú còn hơn ở bên cạnh nha đầu kia.

Bạch bào lão đầu thở dài.

- Ở đây giao cho hai ngươi, lão phu đi đón nha đầu đó.

- Tốt.

- Không thành vấn đề.

Thiên ảnh ma điêu vừa bay được một đoạn thì gặp hơn ngàn đầu yêu cầm chặn đường, trong đó có ba đầu đạt đến thiên cấp sơ giai.

Hai bên bắt đầu lao vào hỗn chiến, tuy yêu cầm chiếm ưu thế về số lượng nhưng đám người Lâm Phong lại hơn về chất lượng, đánh nhau được một lúc vẫn chưa phân được thắng bại.

Linh Mộng độc chiến một đầu thiên cầm, Hàn Băng và Huân Vũ áp chế một đầu, số còn lại do Phong Thanh Thanh và Lâm Phong giải quyết.