Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 412: Tây tiến




Chương 412: Tây tiến

Bên trên một ngọn cự sơn cách hang động của tam nhãn cự hùng gần trăm dặm, một đám ba người ngồi cạnh nhau, tình hình có chút căng thẳng.

Phong Thanh Thanh nhíu mày, giọng nói bất mãn.

- Không phải ngươi nói sẽ chia đều sao ?

- Có vấn đề gì ?

Lâm Phong mang tất cả bảo vật lấy được bên trong hang động của tam nhãn cự hùng chia làm ba phần đều nhau, mỗi người một phần, quá hợp lý.

- Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng, muốn ức h·iếp phu thê bọn ta ?

- Ngươi…

Phong Thanh Thanh nắm chặt túi trữ vật trong tay, ánh mắt tức giận, lần này nàng lại bị dâm tặc lừa.

Lúc đầu Lâm Phong nói chia đều bảo vật chứ không nói chia làm mấy phần, hai phần bằng nhau và ba phần bằng nhau cũng là chia đều.

Lâm Phong chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

- Có phải ngươi đã bắt một đầu tiểu hùng bên trong hang động không ?

- Liên quan gì đến ngươi.

- Đó cũng là chiến lợi phẩm…

- Có tin lão nương một chưởng đập c·hết ngươi không.

Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn dâm tặc, bây giờ nàng rất muốn đập cho hắn một trận.

Lâm Phong vội lùi lại, bộ dáng vô tội.

- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng có tham lam, đầu tiểu hùng đó không nên giữ bên cạnh.

- Không cần ngươi nói.

Phong Thanh Thanh đã tìm một nơi kín đáo giấu tiểu hùng để có thêm một ít thời gian cho nàng thoát thân.

Lúc sau, cả đám tiếp tục lên đường, bây giờ bọn họ đang ở gần địa bàn của thiên thú nên không thể sử dụng thiên ảnh ma điêu, tốc độ di chuyển không bằng hai phần so với ban đầu.

Hai ngày trôi qua, đám người Lâm Phong chỉ đi được quãng đường gần năm trăm dặm nhưng đã ba lần gặp phải thiên cấp yêu thú.

- Cổ nhân nói không sai, ở hiền nhất định sẽ gặp lành.

- Tiểu tử ngươi nói nhảm cái gì vậy ?



- Lão không thấy có gì kỳ lạ sao ?

Cả đám yêu thú đi qua vậy mà không bị tên nào phát hiện, chỉ có một nguyên nhân đó là nhân phẩm của Lâm Phong đã đạt đến trình độ thượng thừa.

Lão đầu lập tức dập tắc ảo tưởng của hắn.

- Đám yêu thú chỉ không muốn lãng phí thời gian.

Theo suy đoán của lão thì nguyên nhân làm cho đám yêu thú vội vã như vậy có thể là vì bảo vật sắp xuất thế.

Lâm Phong nghe lão đầu nói, hai mắt tỏa ra hào quang, bảo vật có thể làm cho đám yêu thú điên cuồng như vậy nhất định có giá trị liên thành.

- Một bảo vật tốt như vậy lại rơi vào miệng của đám yêu thú, thật là đáng tiếc.

Với thực lực của Lâm Phong hoàn toàn không có cơ hội tranh giành bảo vật, nếu như là Linh Mộng không chừng sẽ có được chút hi vọng.

Nói đến yêu nữ hắn lại nhớ đến băng nữ, không biết bây giờ bọn họ đang làm gì.

Nhị nữ đi phía sau chợt dừng lại, Phong Thanh Thanh cảnh giác nhìn dâm tặc phía trước, tên khốn này không biết tại sao lại bất động.

- Ngươi lại muốn giở trò gì ?

Huân Vũ đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt quan tâm.

- Có chuyện gì sao ?

- Có vấn đề.

Lâm Phong chỉ vào vị trí của đám người Linh Mộng bên trong la bàn.

- Bọn họ đã ở dừng lại hơn hai canh giờ.

Bình thường yêu nữ sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy để nghĩ ngơi, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra.

- Chúng ta mau đi thôi.

Lâm Phong vừa dứt lời liền chạy đi, giọng nói của bạo nữ từ phía sau truyền đến.

- Tốt nhất ngươi không nên đến đó.

- Ngươi sợ ?

- Ngu ngốc.



Với thực lực của Lâm Phong cho dù có chạy tới cũng không giúp ít được gì, hơn nữa Linh Mộng còn đang giữ ma trận, lúc gặp nguy hiểm có thể kích hoạt.

Nếu bây giờ Lâm Phong chạy đến chỗ Linh Mộng chẳng phải sẽ làm cho ma trận trở nên vô dụng.

Lâm Phong khẽ gật đầu, những lời bạo nữ nói rất có lý, hắn lấy ra một cái ma trận ném cho nàng.

- Như vậy là được chứ gì.

- Ngươi…

Phong Thanh Thanh nhìn đôi nam nữ phía trước chạy đi, vẻ mặt tức giận, dâm tặc bình thường gian xảo tại sao lại trở nên ngu ngốc như vậy.

- Tức c·hết đi được.

Lâm Phong chạy được một lúc chợt nghe phía sau truyền đến linh lực dao động, hắn xoay người nhìn thì thấy bạo nữ đã đuổi đến.

- Ngươi đuổi theo làm gì ?

- Ta sợ ngươi bị đám yêu thú đập c·hết.

- Ngươi lo cho ta ?

- Lúc đó ngươi lại nói ta thất hứa.

Phong Thanh Thanh hừ lạnh, nàng chỉ vì lời hứa nên mới đuổi theo hắn.

Hai canh giờ trôi qua, cuối cùng Lâm Phong cũng đuổi tới vị trí của đám người yêu nữ, ánh mắt hắn nhìn cự sơn phía trước.

- Hình như không có gì bất thường.

Theo như la bàn hiển thị thì đám người Linh Mộng đang ở trên ngọn núi phía trước, xung quanh yên tĩnh, không có một chút linh lưc dao động.

- Lão đầu có phát hiện được gì không ?

- Không.

Lâm Phong nhìn hai nữ tử bên cạnh, nhỏ giọng nói.

- Hai người ở lại, ta lên phía trước kiểm tra.

- Để ta đi.

Phong Thanh Thanh lướt về phía cự sơn, tốc độ cực nhanh, Lâm Phong chỉ cảm giác được một cơn gió thổi qua sau đó đã không nhìn thấy bạo nữ đâu.

- Thật nhanh.

Lâm Phong vừa dứt lời thì Phong Thanh Thanh đã xuất hiện trước mặt hắn, phía sau nàng còn có vài nhân ảnh.



- Tiểu Phong tử.

Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy Lâm Phong liền hét lên, bên cạnh nàng còn có cả Hàn Băng và Linh Mộng.

Lâm Phong cẩn thận ngắm nhìn băng nữ vài lần, phát hiện nàng vẫn như trước, không có vấn đề.

- Mọi người có sao không ?

- Đệ đang trù bọn ta gặp chuyện đó hả ?

- Không phải, ý của đệ là mọi người vẫn bình an vô sự ?

- Tất nhiên.

Lãnh Phi Dao tò mò nhìn tên sư đệ.

- Không phải đã nói sẽ chia ra hành động rồi sao, đệ chạy đến đây làm gì ?

- Đệ thấy mọi người dừng lại lâu như vậy sợ có chuyện sảy ra.

- Đúng là có chuyện.

Mấy canh giờ trước, đám người Linh Mộng gặp phải cường giả của Ngũ Hành bang, sau khi trao đổi thì biết được bọn họ đang đi tìm bảo vật.

- Đám người đó còn nói đợi khi tìm được bảo vật sẽ trở lại đón chúng ta đến Loạn Vực Chi Địa.

- Có chuyện tốt vậy sao ?

- Ta dự định thông báo cho đệ biết nhưng bị Linh Mộng tỷ tỷ ngăn lại, tỷ tỷ nói đệ sẽ tự chạy tới, không ngờ lại đúng.

Lâm Phong tức giận liếc nhìn yêu nữ, nếu hắn nhận được thông báo thì đã không lo lắng như vậy.

Linh Mộng đi tới bên cạnh Hàn Băng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của tên nào đó.

- Nơi này không thể ở lâu, đi thôi.

Trên đường đi, Lâm Phong liên tục hỏi thăm về bảo vật, hắn có linh cảm thứ Ngũ Hành bang đang tìm có liên quan đến đám yêu thú.

Nhưng thông tin Phi Dao biết được không nhiều, nàng chỉ nghe nói nơi bảo vật xuất thế cách đây vài trăm dặm.

Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.

- Tiểu tử ngươi muốn thừa nước đục thả câu ?

- Quân tử không làm chuyện mờ ám, cẩn thận ta kiện lão tội vu khống.

Lâm Phong đúng là có ý này, tình hình bây giờ đã không giống lúc trước, không chỉ có đám yêu thú mà đến cả tu sĩ cũng muốn tranh giành bảo vật, đợi hai bên lao vào hỗn chiến thì hắn có thể làm ngư ông đắt lợi.