Chương 411: Tây tiến
Đám người đi được một lúc thì dừng lại, Lâm Phong liếc nhìn hai nữ tử phía sau.
- Mọi người cẩn thận, bây giờ chúng ta đã tiến vào lãnh địa của tam nhãn cự hùng.
- Hừ.
Phong Thanh Thanh hừ lạnh, đây không phải lần đầu nàng tiến vào Hoang Nguyên, không cần hắn nhắc nhỡ.
- Tốt nhất ngươi nên lo cho bản thân.
- Chỉ là mấy đầu yêu thú sao có thể làm khó được ta.
- Yêu thú không hại được ngươi vậy yêu nữ thì sao ?
Tốc độ di chuyển của Lâm Phong giống như rùa bò, cho dù là một tháng nữa cũng chưa chắc đến được Loạn Vực Chi Địa.
Với bản tính của Linh Mộng không chừng sẽ thủ tiêu hắn trước khi tiến vào Tây Hoang.
Lâm Phong nhếch môi, vẻ mặt không chút hoảng sợ.
- Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
- Chỉ biết khoác lác.
- Phong chấp sự, có muốn kiếm một chút linh thạch không ?
- Ngươi muốn tranh giành bảo vật với đám yêu thú ?
Phong Thanh Thanh thoáng ngẩn người, ánh mắt ẩn hiện kinh ngạc, lá gan của tên dâm tặc này thật sự không nhỏ.
Hai ngày nay nàng đã gặp không dưới mười đầu thiên thú, một nữa trong số đó có khí tức mạnh hơn cả nàng.
Lâm Phong gật đầu sau đó lại lắc đầu, bộ dánh cao thâm có vài phần giống lão đầu.
- Ta chỉ muốn lấy, không muốn tranh.
- Ngươi lại muốn giở trò gì ?
- Vừa đi vừa nói.
Tam nhãn cự hùng thường sống theo cặp, một đầu đi săn thì đầu còn lại sẽ giữ nhà.
Nếu Lâm Phong đoán không lầm thì bây giờ bên trong hang động chỉ còn lại một đầu cự hùng.
Phong Thanh Thanh đột nhiên dừng lại, cuối cùng nàng cũng hiểu ra âm mưu của dâm tặc.
- Ngươi muốn lấy bảo vật bên trong hang động của tam nhãn cự hùng ?
- Không sai.
Lâm Phong cho bạo nữ ánh mắt tán thưởng.
- Phong chấp sự đúng là thông minh, vừa nghe đã hiểu.
- Hừ.
Có gì mà thông minh, ngay cả con nít cũng hiểu tên ngốc này muốn gì.
- Tuy nơi này chỉ còn một đầu cự hùng nhưng ta cảm giác được khí tức của nó rất mạnh, có thể sánh ngang với tôn giả.
- Cho nên chúng ta càng không thể bỏ qua.
Lâm Phong càng nói càng hưng phấn cứ như là sắp nhìn thấy vô số bảo vật rơi vào túi của hắn.
Tập tính của yêu hùng không giống với yêu thú bình thường, bọn chúng dành cả thanh xuân để ngủ, trong điều kiện không bị làm phiền có thể ngủ liên tục suốt mấy chục năm.
Trước khi nhắm mắt, cự hùng sẽ ăn hết tất cả những tài nguyên mà bọn chúng đã chuẩn bị, trong thời gian đi ngủ thì dạ dày sẽ tiêu hóa thức ăn, chuyển hóa linh khí thành yêu lực.
Theo lời của lão đầu thì thức ăn yêu thích của cự hùng là linh dược và yêu đan, đều là những thứ có giá trị.
Ba người đi thêm nữa ngày thì nhìn thấy một ngọn núi lớn xuất hiện, giữa chân núi có một cái hang động to lớn nằm lộ thiên.
Lâm Phong nhìn hang động phía xa, dù khoảng cách giữa hai bên là mấy chục dặm nhưng hắn vẫn cảm giác được hơi thở khủng bố của đầu yêu thú trong hang.
- Lão đầu có nhìn ra được bên trong có mấy mạng không ?
- Tổng cộng ba đầu yêu thú.
- Cái gì ?
- Tiểu tử ngươi hoảng cái gì.
Bên trong hang động có ba đầu yêu thú, trong đó có một đầu đạt đến thiên cấp cao giai, hai đầu còn lại chỉ vừa bước vào địa cấp.
- Làm hết hồn.
Lâm Phong thở phào, một đầu thiên thú đã khó đối phó, nếu là có ba đầu thì còn làm ăn gì nữa.
Phong Thanh Thanh nhìn tên dâm tặc bên cạnh vẫn án binh bất động, giọng nói khinh bỉ.
- Sợ rồi sao ?
- Chỉ là vài đầu yêu thú có gì phải sợ.
- Vậy sao ngươi còn ở đây ?
- Ta chỉ là đang suy nghĩ kế hoạch.
Lâm Phong liếc nhìn bạo nữ.
- Ngươi vào trong động dụ cự hùng rời đi, ta sẽ lén vào lấy bảo vật, chúng ta chia đều.
- Ngươi muốn dụ rắn ra hang ?
- Sai, là dụ gấu ra hang.
Phong Thanh Thanh lắc đầu, chuyện nguy hiểm như vậy nàng sẽ không dại dột đi làm.
- Ngươi vào trong dụ yêu thú, ta sẽ lén lấy bảo vật.
- Làm như vậy không ổn.
- Chẳng lẽ ngươi muốn để một nữ tử như ta phải đối mặt với tên to xác trong đó.
- Biết đâu bên trong là mẫu hùng, cùng giới tính dễ thương lượng.
Liễu Huân Vũ im lặng ngồi bên cạnh, nàng muốn giúp Lâm Phong cũng không biết nói như thế nào, lý luận của hắn quá hùng hồn.
Phong Thanh Thanh nhíu mày.
- Lỡ bên trong là còn đực thì sao ?
- Thì dễ, ngươi chỉ cần dùng mỹ nhân kế là được.
- Ngươi muốn ta đi câu dẫn yêu thú ?
Lâm Phong đột nhiên cảm giác lạnh người, vẻ mặt lập tức thay đổi.
- Làm sao có thể, nếu ta vào trong thì ngươi cũng phải đi theo, đừng quên ước định của hai chúng ta.
Thanh Thanh liếc nhìn nữ tử còn lại.
- Để nàng ta đi dụ cự hùng, ta ở lại bảo vệ ngươi.
- Không được.
Lâm Phong lập tức lắc đầu.
- Ta và nàng là phu thê, đồng sinh cộng tử, sống c·hết không rời.
- Hừ.
Phong Thanh Thanh quay người rời đi, trong lòng ẩn hiện cảm giác khó chịu, tên khốn đó vậy mà xem trọng nữ nhân kia hơn nàng, ánh mắt xinh đẹp thoáng thoáng hiện vẻ thất vọng.
Tất cả cảm xúc chỉ thoáng qua trên gương mặt của Thanh Thanh nhưng vẫn bị Huân Vũ nhìn thấy, cảm giác quen thuộc này nàng đã từng trãi qua lúc nhìn thấy hắn ở bên cạnh Hàn Băng.
Huân Vũ nhỏ giọng đề nghị.
- Để ta theo giúp nàng.
Lâm Phong vội ngăn Huân Vũ lại.
- Tỷ không được đi.
Sở dĩ Lâm Phong để bạo nữ đi dụ yêu hùng là vì nàng sở hữu phong linh thể, tốc độ hơn người, nếu Huân Vũ đi theo chỉ tăng thêm gánh nặng.
Lâm Phong lấy ra hai cặp ma trận đưa cho Huân Vũ, một cái là của hắn, cái còn lại là của bạo nữ.
- Tỷ mau đi thôi, đừng để bị yêu nữ phát hiện.
- Được rồi.
Lâm Phong cố tình đi chậm lại là muốn tạo khoảng cách với yêu nữ, càng nhiều người tham gia thì bảo vật hắn nhận được sẽ càng ít.
Liễu Huân Vũ vừa rời đi, Lâm Phong lập tức lấy ra một cái hắc bào mặt vào, sau lưng xuất hiện một đôi ngân dực, khí tức trên người dần tiêu tán.
- RỐNG…
Bên trong hang động truyền đến tiếng gầm thét của yêu thú, thanh âm phẩn nộ khiến cho cả ngọn cự sơn không ngừng rung chuyển.
Phong Thanh Thanh từ bên trong hang động lướt ra, tam nhãn cự hùng theo phía sau, vừa đuổi vừa la hét.
Lâm Phong nhìn một người một gấu biến mất, hắn lập tức chui vào bên trong hang động, thoáng cái đã xuất hiện ở cuối hang.
Ánh mắt hắn liên tục liếc nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại ở gốc hang, nơi đó có một đầu tam nhãn yêu hùng cũng đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
- Sao ở đây chỉ có một con ?
- Chắc là nha đầu kia đã lén bắt một con.
Thiên thú không phải loại ngu ngốc, bọn chúng sẽ không tùy tiện rời khỏi hang ổ cho nên Phong Thanh Thanh có thể đã bắt một đầu tiểu hùng làm mồi nhử.
Lâm Phong gật đầu, hắn còn tưởng nơi này có mật đạo, xem ra tất cả bảo vật đều nằm ở đây.
Ánh mắt hắn dừng lại trên một đống lớn linh dược được chất vào gốc hang, đây sẽ là nơi tình yêu bắt đầu.
- RỐNG…
Lâm Phong vừa bước tới chỗ linh dược thì tam nhãn cự hùng lao tới, hắn lập tức nhảy qua một bên.
- Quên mất còn có tên tiểu tử này.
Hắn thả ra thiên ảnh ma điêu.
- Tên này giao cho ngươi.
Thiên ảnh ma điêu gật đầu sau đó chạy về phía tam nhãn cự hùng, tuy cả hai đều là địa cấp yêu thú nhưng huyết mạch của ảnh điêu ăn đứt tiểu hùng.
Lâm Phong không còn bị quấy rầy liền tiếp tục quá trình càn quét, từng món bảo vật bên trong hang động liên tục rơi vào túi của hắn.
- Thăm ngàn thăm ngàn.
Vài hơi thở trôi qua, bảo vật bên trong hang động chỉ còn lại một phần cùng với một đầu tam nhãn tiểu hùng run rẫy nằm im trên mặt đất.