Chương 408: Tây tiến
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hắn lấy ra ngọc giản từ bên trong giới chỉ lặng lẽ quan sát.
- Tiểu tử ngươi làm gì vậy?
- Học thánh quy.
- Không muốn nghe chuyện còn lại sao?
- Đợi ta đọc xong thánh quy rồi nói.
Lão đầu mỉm cười, ánh mắt ẩn ý.
- Vậy thì đọc cho kỹ vào, cẩn thận lại mất linh thạch.
- Lão có ý gì?
- Đợi tiểu tử ngươi đọc xong thánh quy rồi nói.
Lâm Phong tức giận nhìn lão đầu, những chuyện liên quan đến linh thạch sao có thể mang ra đùa giỡn.
- Nể mặt đám linh thạch, ta nhịn lão lần này.
Lâm Phong mỉm cười, hắn bày ra bộ dáng cung kính hành lễ với lão đầu.
- Xin tiền bối chỉ giáo.
- Lần này Tây tiến không chỉ có mình tiểu tử ngươi, đúng chứ.
- Tiền bối cao minh, vừa nhìn đã biết.
- Tiểu tử ngươi không nhận lộ phí, chẳng lẽ đám nha đầu kia cũng không nhận?
Thánh quy ghi rõ, trường hợp nhiều đệ tử cùng chấp hành nhiệm vụ có thể cử ra một người đáng tin thay mặt những người còn lại nhận kinh phí.
Lâm Phong nhíu mày.
- Lỡ như bọn họ cũng không nhận thì sao?
- Không phải ai cũng gà mờ như tiểu tử ngươi.
- Cũng đúng.
Lâm Phong gật đầu nhưng sau đó lập tức lắc đầu, hắn không phải gà mờ, hắn là đệ nhất thiên tài chỉ là không nhớ thánh quy mà thôi.
Nghĩ đến đây hai mắt Lâm Phong rực sáng, hắn lập tức xoay người phóng vào trong hang.
- Linh thạch bảo bối, lão tử đến đây hú hú…
- ẦM…
- Á…
Hai thanh âm chấn động từ bên trong hang cùng lúc truyền ra.
Phong Thanh Thanh nằm trên cây chợt mở mắt, nàng nhìn xuống hang động thì đúng lúc thấy một bóng người bay ra, tiếp đó lăn vài vòng trên đất rồi dừng lại.
Lâm Phong nằm bất động, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh, giữa một cái hang động có một cái hồ nước, bên trong hồ nước có vài mỹ nữ đang làm gì đó, tiết là chưa kịp nhìn rõ đã b·ị đ·ánh bay.
- Lão đầu?
- Chuyện gì?
- Có làm ăn được gì không?
- Hai nha đầu đó còn chưa lọt vào pháp nhãn của lão phu.
Lâm Phong nghe lão nói liền thở phào, đột nhiên hắn nhận ra có chỗ không đúng, lão không nhìn làm sao biết trong hồ có hai người, hắn còn không biết nữa là.
- Lão đầu thúi.
Bên dưới thương thiên, một đầu yêu cầm lướt đi giữa Hoang Nguyên, thẳng tiến Tây Hoang.
Phía trên yêu cầm có một đám người, trong đó có một thanh niên bị tập thể c·ách l·y.
Từ sau chuyện hiểu lầm đêm qua, Lâm Phong vẫn chưa có cơ hội giải thích, mỗi lần hắn muốn trình bày lại nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của yêu nữ.
Nếu hắn đoán không lầm thì Linh Mộng chính là một trong hai n·ạn n·hân đêm qua.
- Hài…
Lâm Phong thở dài, vẻ mặt chán nản, đến giờ hắn vẫn chưa biết được thông tin về lộ phí.
Lãnh Phi Dao ngồi cạnh tỷ tỷ, tâm tình so với tên sư đệ không tốt hơn bao nhiêu, cả đường đi không người tâm sự, nàng sắp nhịn hết nổi rồi.
- Thật là chán c·hết đi được.
Chẳng phải thiên hạ đồn Hoang Nguyên rất nguy hiểm sao, trộm c·ướp lộng hành, yêu thú khắp nơi, nhưng nàng lại thấy nơi này so với thánh cung còn yên bình hơn.
- ÉC…
Thiên Ảnh ma điêu đột nhiên dừng lại, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh.
Phía trước không xa có một đám người cưỡi yêu cầm chặn đường, mỗi tên đều mang theo binh khí, khí tức trên người bạo phát, sẵn sàn giao chiến.
Lãnh Phi Dao nhìn đám người trước mặt, vẻ mặt hưng phấn.
- Bọn hắn chính là sơn tặc sao?
Nàng vừa dứt lời thì Lâm Phong đã lướt tới phía trước che hết tầm nhìn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội thể hiện.
Ánh mắt Lâm Phong cảnh giác nhìn đám người đối diện.
- Các vị đạo hữu có chuyện gì sao?
Thanh niên dẫn đầu chỉ đại đao về phía Lâm Phong.
- Ta muốn chim của ngươi.
Lâm Phong lập tức lắc đầu, hắn chỉ có một con chim, mất rồi còn làm ăn gì nữa, chẳng lẽ muốn hắn lội bộ tới Tây Hoang.
- Ngươi là đạo tặc ?
- Không phải.
- Chúng ta có hiểu lầm gì chăng ?
- Bọn ta là không tặc.
Một tên thanh niên trong đám không tặc cất tiếng cười quái dị.
- Đại ca lần này chúng ta trúng lớn rồi, trừ tên tiểu tử ngốc đó ra thì tất cả đều là hàng thượng phẩm.
Tên đại ca mỉm cười, tuy không nhìn thấy được dung mạo của đối phương nhưng chỉ nhìn dáng người cũng đủ làm cho bọn chúng điên cuồn.
- Hồng y nữ tử là của ta, số còn lại các ngươi tự xử.
- Đa tạ đại ca.
Lâm Phong bị đám không tặc ngó lơ, hắn liếc nhìn qua chỗ của yêu nữ.
- Hình như có người sắp được làm áp trại phu nhân.
- Hừ.
Linh Mộng dẫm lên ảnh điêu, cơ thể hóa thành hỏa ảnh bay về phía đám không tặc, trường kiếm trong tay chém ngang.
Lâm Phong đừng phía sau quan sát, chỉ kịp thấy một đạo kiếm khí mang theo hỏa lực phá không bay đi, cả đám không tặc rơi như lá rụng, chỉ có tên đầu đàn kịp bỏ chạy.
Tên không tặc vừa xoay người thì nhìn thấy hồng y nữ tử xuất hiện, vẻ mặt hoảng sợ.
- Tiên tử xin tha mạng…
Kiếm khí quét tới, cơ thể của tên không tặc hóa thành huyết vụ rơi xuống Hoang Nguyên.
- Thật là đáng sợ.
Lâm Phong ngẫn người, không ngờ yêu nữ lại ra tay tàn độc như vậy.
- Hình như đám không tặc này có hơi yếu, ngay cả một chiêu cũng không đỡ nỗi.
- Sao mà đỡ được.
Giọng nói lão đầu truyền đến, thông thường những thế lực lớn đều có ký hiệu trên y phục, chỉ có những tên vô danh tiểu tốt mới hành động đơn lẽ như vậy.
- Tiểu tử ngươi phải nhớ một khi giao chiến chẳng khác gì mang tính mạng ra đặt cược, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.
- Nhớ rồi.
Lãnh Phi Dao nhìn một đám không tặc bị hạ, vẻ mặt hiện rõ thất vọng, nàng còn chưa có cơ hội xuất thủ.
Sau khi giải quyết đám không tặc, thiên ảnh ma điêu tiếp tục cất cánh, trên đường đi đã không còn yên tĩnh như lúc trước.
Hai ngày trôi qua, đám người Lâm Phong gặp hơn trăm đầu yêu thú, còn tốt là không có thiên thú xuất hiện, đạo tặc cũng có vài tên.
- ÉC…
- Có chuyện gì vậy?
Lãnh Phi Dao đang vận công thì nghe thấy tiếng kêu của thiên ảnh ma điêu, đôi mắt xinh đẹp lập tức liếc nhìn xung quanh.
Mỗi lần ảnh điêu hét lên đều có chuyện xảy ra, không phải là đạo tặc t·ấn c·ông thì cũng là yêu thú tập kích.
Lâm Phong chỉ về một hướng.
- Hình như nơi đó có tu sĩ đang giao chiến.
- Chúng ta mau qua đó nhìn xem.
Giọng nói lạnh lùng của Linh Mộng truyền đến.
- Không cần để ý đến bọn chúng.
Nơi này là Hoang Nguyên chứ không phải thành trì, mỗi ngày đều có tu sĩ giao chiến, nếu cứ lo chuyện bao đồng thì không biết bao giờ mới đến được Tây Hoang.
Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt bất mãn.
- Ngươi không có chút lòng trắc ẩn nào sao ?
- Ngươi muốn làm gì ?
- Quân tử không thể thấy c·hết không cứu.
- Đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì.
Rõ ràng tên này muốn làm ngư ông đắt lợi, vậy mà còn dám nói đến cao thượng như vậy.
Đột nhiên giọng nói của Phi Dao truyền đến.
- Mọi người mau nhìn, hình như có thứ gì đang bay về phía chúng ta.
- Chắc là yêu cầm.
- Cần đệ nói sao, ta cũng biết vậy.
Cách đó không xa, từng chấm đen xuất hiện, số lượng không ngừng tăng lên, đến khi tiếp cận hàng ngàn thì dừng lại.